Con Trai Dung Túng [...] – Chương 6

Chị Vương khách sáo . Người phụ nữ gọi là Mạnh khẽ , nhẹ nhàng vén tóc.

 

Chiếc vòng tay quen thuộc lại một lần nữa hiện lên trước mắt tôi.

 

Nếu tôi nhớ không lầm, Tạ Dư từng , chiếc vòng này chỉ có hai cái duy nhất ở Giang Thành.

 

Và cả hai… đều đáng lẽ phải ở trong nhà tôi.

 

 

 

Tôi không biết phải mô tả cảm lúc này ra sao.

 

Chỉ lặng lẽ quan sát ta.

 

Có lẽ ánh mắt tôi quá lộ liễu, ta cũng quay lại tôi.

 

"Chào chị, tôi là Mạnh Nhiễm, giáo viên ở trung tâm múa này."

 

Vừa dứt câu, điện thoại của ta vang lên.

 

Người phụ nữ nãy giờ lịch sự, lập tức trở nên ngượng ngùng.

 

"Xin lỗi nhé, trai tôi gọi đến."

 

Dứt lời, ta cầm điện thoại, đi vào trong phòng.

 

Không biết hai người họ gì, một lúc sau, ta trở ra, đã tắt máy.

 

"Tôi có chút việc, xin phép đi trước."

 

Nói xong, Mạnh Nhiễm rời đi.

 

Tôi và chị Vương nắm tay bé Hy Hy, chậm rãi bước ra khỏi trung tâm.

 

Vừa ra đến cổng, tôi liền thấy Tạ Dư.

 

Anh ta đứng quay lưng về phía tôi.

 

Nhưng ngần ấy năm chung sống, tôi vẫn nhận ra ta chỉ trong nháy mắt.

 

Tạ Dư vươn tay kéo Mạnh Nhiễm vào lòng, cúi xuống hôn lên má ta.

 

Mạnh Nhiễm đẩy ta ra một cái, như thể đang giận dỗi, rõ ràng Tạ Dư lại rất thích thú.

 

Sau đó, ta lấy từ trong xe ra một bó hoa hồng lớn.

 

Hai người họ trông không khác gì một cặp đôi đương cuồng nhiệt.

 

Chị Vương đứng cạnh tôi cũng thấy cảnh này.

 

Chị ấy không nhận ra Tạ Dư, chỉ mỉm cảm thán:

 

"Cô Mạnh và trai trông ngọt ngào thật đấy."

 

Tôi gật đầu.

 

"Đúng , ngọt ngào thật."

 

Chỉ là, lòng tôi giờ đây đã hoàn toàn bị vị đắng xâm chiếm, chẳng còn chút dư vị ngọt ngào nào nữa.

 

Nhìn hai người họ lên xe rời đi, điện thoại tôi bỗng rung lên.

 

Là luật sư gửi đến bản thỏa thuận ly hôn.

 

Tôi lập tức bấm gọi cho Tạ Dư.

 

Trong xe, ta vừa cầm điện thoại, vừa nắm tay Mạnh Nhiễm.

 

Giọng từ điện thoại truyền đến, không chút khác lạ.

 

"Thanh Thanh? Sao tự nhiên gọi cho ? Em xong việc rồi à? Để ra sân bay đón em nhé?"

 

Vừa xong, Mạnh Nhiễm như không hài lòng, liền cúi xuống, hung hăng cắn vào cánh tay ta.

 

"Ưm…"

 

Tạ Dư rên lên một tiếng, sau đó vội vàng xoa đầu ta, giọng điệu mang theo chút áy náy.

 

"Thanh Thanh, vừa nãy lỡ đụng trúng cái gì đó thôi."

 

Tôi "Ừm" một tiếng, đi thẳng vào vấn đề:

 

"Tám giờ tối nay, tôi sẽ đợi ở nhà, có chuyện quan trọng cần ."

 

Lời vừa dứt, không xa phía trước, Mạnh Nhiễm như nghe thấy, lập tức vòng tay ôm lấy cổ Tạ Dư.

 

Sau đó, ta hôn ta một nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy.

 

Tôi siết chặt điện thoại trong tay, lòng đắng ngắt, vẫn cố giữ bình tĩnh, câu cuối cùng:

 

"Chuyện này rất quan trọng, đừng quên."

 

"Ừ, biết rồi…"

 

Vừa xong, Tạ Dư đã vội vàng cúp máy.

 

Rồi ngay lập tức, hai tay ôm lấy gương mặt Mạnh Nhiễm, hôn ta sâu hơn.

 

Sau khi ăn tối với đồng nghiệp, tôi quay về ngôi nhà trước đây của mình.

 

Nơi này, gọi là "nhà" thật sự quá châm biếm.

 

Thấy tôi đột ngột xuất hiện, Tạ Tử Lăng có chút ngạc nhiên, vô thức đẩy món đồ chơi trong tay về phía mà tôi không thể thấy.

 

Nếu tôi nhớ không lầm—

 

Hôm đó, khi gọi điện thoại, thằng bé từng nhắc đến việc Mạnh Nhiễm đã mua đồ chơi cho nó.

 

Vậy nên, có lẽ chúng đã từng gặp nhau.

 

Đứa trẻ này, máu mủ ruột rà của tôi, người tôi từng thương đến tận xương tủy, mà cuối cùng cũng biến thành con dao đâm vào tim tôi.

 

Máu chảy đầm đìa, đau đớn đến mức không thể chịu nổi.

 

, tôi không gì với nó, chỉ ngồi xuống ghế sofa, cầm bản thỏa thuận ly hôn trong tay.

 

Lặng lẽ đếm từng giây, chờ Tạ Dư trở về.

 

Nhưng đến giờ hẹn, ta vẫn chưa xuất hiện.

 

Tôi trực tiếp gọi điện thoại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...