Vừa , ta vừa , ánh mắt mang theo ám chỉ mà tôi rất rõ.
Nếu tôi không biết gì—
Có lẽ lúc này tôi sẽ cảm thấy ngượng ngùng, rằng "Con còn ở đây, đừng nữa."
Nhưng giờ đây, tôi chỉ ta, càng cảm thấy nực .
"Tạ Dư, tôi có chuyện muốn với ."
Dù sao cũng là bao năm cảm, tôi không thể bình thản như vẻ ngoài. Nhưng tôi không muốn mình mất kiểm soát.
Chia tay trong êm đẹp, tôi tự nhủ.
Có lẽ giọng điệu tôi quá nghiêm túc, nên nụ trên mặt Tạ Dư dần tắt, ta ngồi thẳng dậy, dịu giọng hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tôi ta, người đàn ông tôi đã bao năm, nghĩ đến sự phản bội của ta, trái tim tôi thắt lại.
Cảm giác đau đớn như hàng trăm mũi kim xuyên qua.
Tôi hít thở sâu nhiều lần, cố gắng giữ bình tĩnh.
Tôi chậm rãi :
"Tạ Dư, chúng ta ly h—"
Chưa kịp dứt lời, điện thoại của ta bỗng reo lên.
Là một nhạc chuông tôi chưa từng nghe qua.
Tạ Dư lập tức đứng dậy, vừa cầm điện thoại vừa bước nhanh ra ban công.
"Thanh Thanh, là cuộc gọi quan trọng của công ty, nghe máy trước nhé."
Tôi ta, rồi con trai tôi—
Chỉ thấy tràn đầy châm biếm.
Nhìn theo bóng lưng Tạ Dư rời đi, tôi lập tức đứng dậy, vào phòng ngủ lấy vali.
Tạ Tử Lăng đi theo sau.
Thằng bé chiếc vali đặt bên mép giường, chớp chớp mắt, giọng vẫn còn mang chút ngây thơ:
"Mẹ ơi, mẹ lại đi công tác à?"
Vì tính chất công việc, tôi và Tạ Dư đều thường xuyên phải đi công tác.
Gia đình đã sắp xếp một bảo mẫu chăm sóc con.
Vậy nên khi thấy tôi lấy vali, Tạ Tử Lăng đương nhiên nghĩ rằng tôi lại đi công tác như mọi lần.
Tôi không giải thích, chỉ khẽ gật đầu.
Không biết thằng bé nghĩ gì, bỗng nhiên quay người chạy ra ngoài.
Tôi không để tâm, tiếp tục thu dọn giấy tờ trên bàn, kiểm tra lại một lượt để chắc chắn không bỏ sót gì.
Sau đó, tôi kéo vali ra khỏi phòng.
Vừa bước đến phòng khách, tôi đã nghe thấy tiếng Tạ Tử Lăng đang chuyện điện thoại trong phòng việc.
"Bố ơi, mẹ hình như sắp đi công tác, bố không cần về sớm đâu."
"Ừm… con biết mà, có giúp việc chăm con rồi."
"Đúng rồi, đồ chơi mà dì Mạnh mua cho con, bố nhớ với dì ấy là con rất thích nhé."
…
Tôi không nghe tiếp.
Chỉ cảm thấy, lòng lạnh buốt.
Hơn một tháng nữa tôi sẽ ra nước ngoài, vì tôi không tìm chỗ ở mới mà quyết định ở khách sạn tạm thời.
Ban ngày đi như bình thường, buổi tối về khách sạn, không cần nghĩ đến con cái hay Tạ Dư, cuộc sống bỗng dưng nhẹ nhõm lạ thường.
Còn về Tạ Dư, ngay tối đầu tiên tôi rời đi, ta đã nhắn tin cho tôi.
Ngữ điệu vẫn ngọt ngào như cũ, rằng nhớ tôi.
Nhưng, có lẽ tâm trạng tôi bây giờ đã khác.
Nhìn dòng tin nhắn ấy, nghĩ đến cảnh có lẽ khi nhắn nó, ta còn đang quấn quýt với người phụ nữ khác—
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
Ngoài công việc, tôi cũng tìm một luật sư đáng tin cậy để soạn thảo đơn ly hôn.
Trong cuộc hôn nhân này, người sai là Tạ Dư.
Vì thế, những gì thuộc về tôi, tôi sẽ không nhượng bộ dù chỉ một chút.
Khi bản thỏa thuận soạn xong, tôi vẫn không có ý định quay về, mà chỉ tập trung bàn giao công việc ở công ty.
Nhưng tôi không ngờ, trước khi ra nước ngoài, tôi lại cờ gặp nhân của Tạ Dư.
Vì công việc, tôi hẹn ăn tối cùng chị Vương, một đồng nghiệp. Nhưng vừa đến nhà hàng, chị ấy nhận một cuộc điện thoại.
"Thanh Thanh, xin lỗi nhé, chồng chị có việc đột xuất, chị phải đi đón con ngay bây giờ."
Chị Vương có một con rất đáng , cuối tuần thường đến trung tâm học múa.
Trước đây chị ấy từng kể qua, nơi đó cũng không xa nhà hàng lắm, nên tôi đề nghị đi cùng để đón bé.
Khi đến nơi, vừa vặn giờ tan lớp.
Lớp học múa là dạy kèm một kèm một.
Tôi giáo trẻ dắt tay con chị Vương bước ra.
Cô ấy có dáng người rất đẹp, gương mặt cũng thanh tú.
Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi.
Nếu như tôi không thấy chiếc vòng tay trên cổ tay ấy.
"Cô Mạnh, dạo này thật sự rất cảm ơn đã chăm sóc bé Hy Hy."
Bạn thấy sao?