Con Trai Dung Túng [...] – Chương 11

Vài ngày sau, Tạ Dư và Tạ Tử Lăng thay phiên gọi điện thoại cho tôi, tôi không trả lời.

 

Tạ Dư thậm chí còn đến tận dưới công ty tìm tôi, tôi vẫn không gặp ta.

 

Bị phiền quá nhiều, tôi cũng chẳng buồn giữ thể diện cho ta nữa, thẳng thắn hết chuyện giữa ta và Mạnh Nhiễm trước mặt đồng nghiệp.

 

Anh ta dù còn chút liêm sỉ, cũng chỉ có thể lặng lẽ rời đi.

 

Tình trạng này kéo dài cho đến đêm cuối cùng trước khi kết thúc thời gian suy nghĩ ly hôn.

 

Và chính vào đêm hôm đó—

 

Mạnh Nhiễm gọi điện cho tôi.

 

—-------------

 

 

Khi cuộc gọi kết nối, đầu dây bên kia không lập tức lên tiếng.

 

Phải mất một lúc lâu, tôi mới nghe những tiếng xì xào khe khẽ.

 

"A Dư, không phải muốn cắt đứt với em sao? Hôm nay sao lại tìm em nữa?"

 

Nghe giọng điệu của ta, tôi lập tức hiểu rõ ý đồ của Mạnh Nhiễm.

 

Nhưng tôi không cúp máy, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

 

Tôi nghĩ, chỉ khi nỗi đau đủ lớn, mới có thể nhổ tận gốc một người từng sâu đậm ra khỏi tim mình—

 

Dù có đầm đìa máu thịt.

 

Nhưng về sau, khi nhớ lại, cũng sẽ chẳng còn chút luyến tiếc nào nữa.

 

Lúc này, giọng của Tạ Dư cũng truyền đến.

 

"Cô ấy không chịu tha thứ cho . Anh rất đau khổ, chỉ muốn có một cái ôm mà thôi."

 

"Được, muốn ôm, muốn bất cứ thứ gì mà ta không chịu cho , em đều có thể cho."

 

Nói xong, bên kia điện thoại vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.

 

Tiếp đó là âm thanh môi chạm môi, một nụ hôn đầy mãnh liệt.

 

Tiếng nước chạm vào nhau, càng lúc càng rõ ràng.

 

Cuối cùng, hơi thở của Tạ Dư trở nên dồn dập, theo sau đó là tiếng bàn ghế bị va chạm.

 

Sau đó—

 

Điện thoại bị ngắt.

 

Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên cảm ơn Mạnh Nhiễm.

 

Bởi vì nhờ ta, đối với người đàn ông tôi từng sâu đậm…

 

Giờ đây, tôi chỉ cảm thấy—

 

Anh ta mục nát đến không thể tả.

 

 

Sáng hôm sau, tôi đến Cục Dân Chính từ rất sớm.

 

Tạ Dư đến muộn.

 

Trên cổ ta thậm chí còn có một dấu hôn đỏ bầm.

 

Vừa thấy tôi, ta lại lần nữa cầu xin:

 

"Thanh Thanh, cuộc hôn nhân của chúng ta bao năm nay, em thật sự bỏ là bỏ sao? Anh hứa với em, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm, em có thể cho một cơ hội nữa không?"

 

Khi ta , tôi vươn tay kéo cổ áo ta xuống.

 

Nhẹ giọng hỏi:

 

"Dấu hôn này, tối qua kịch liệt lắm nhỉ?"

 

Một câu khiến sắc mặt ta tái nhợt.

 

Anh ta há miệng, như thể muốn giải thích điều gì đó, chưa kịp mở lời, tôi đã bấm phát bản ghi âm của đêm qua cho ta nghe.

 

Tôi đã rồi, trong cuộc hôn nhân này, tôi không phải người sai.

 

Vậy nên những gì thuộc về tôi, tôi tuyệt đối không nhượng bộ.

 

Bản ghi âm này, nếu có bất cứ tranh chấp nào xảy ra, tôi đều có thể dùng nó để bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình.

 

"Tạ Dư, đừng để tôi cuối cùng còn phải khinh thường , không?"

 

Nghe lời tôi, ta bỗng im lặng.

 

Rất lâu sau, mới ngước mắt tôi:

 

"Nếu đây là điều em muốn, sẽ thành toàn cho em. Nhưng trái tim mãi mãi không thay đổi, dù chúng ta có ly hôn, trong lòng cũng chỉ có một người vợ là em. Anh sẽ chờ em trở về, sau đó theo đuổi em lại từ đầu. Anh tin rằng có thể khiến em tha thứ."

 

Về điều này, tôi chỉ muốn một câu—

 

"Mặt đúng là dày thật, lấy đâu ra tự tin ?"

 

Và rồi ngày hôm ấy, cuối cùng chúng tôi cũng nhận giấy chứng nhận ly hôn.

 

Việc phân chia tài sản không hề tuân theo thỏa thuận ly hôn mà tôi đã chuẩn bị trước.

 

Có lẽ để chứng tỏ quyết tâm, ta đã chọn cách ra đi tay trắng, chỉ giữ lại một khoản tiền để lo học phí cho Tạ Tử Lăng.

 

Ngoài số tiền đó ra, ta không còn gì cả.

 

Nhưng điều đó không còn liên quan đến tôi nữa.

 

Vì chiều hôm đó, tôi đã lên chuyến bay ra nước ngoài, bắt đầu một cuộc đời mới.

 

—--------------

 

 

Sau khi sang nước ngoài, tôi việc theo đúng kế hoạch của công ty, tích cực tham gia các khóa đào tạo.

 

Thỉnh thoảng vẫn nghe tin tức từ trong nước.

 

Nghe , Tạ Dư định cắt đứt hoàn toàn với Mạnh Nhiễm.

 

Nhưng ta đã mang thai.

 

Không chỉ , trước khi đi, tôi đã gửi tất cả những bức ảnh mà ta đưa tôi đến trung tâm dạy múa nơi ta việc.

 

Tôi không phải người quá lương thiện.

 

Làm sai thì phải gánh chịu hậu quả.

 

Ảnh có hai bản.

 

Bản còn lại—

 

Tôi gửi thẳng đến công ty của Tạ Dư.

 

Anh ta đã chọn ngoại

 

Vậy thì cái gọi là hình tượng, chẳng còn liên quan gì đến ta nữa.

 

Sau đó, tôi không còn bận tâm đến bất kỳ tin tức nào từ trong nước.

 

Toàn tâm toàn ý dốc sức cho sự nghiệp.

 

Ba năm sau, tôi hoàn thành khóa đào tạo, chính thức trở về nước, tiếp quản vị trí của sếp cũ.

 

Ngày tôi trở về—

 

Tại sân bay, tôi thấy Tạ Dư.

 

Anh ta ngồi trên xe lăn, ống quần rũ xuống, bên cạnh là Tạ Tử Lăng, gầy đến mức trông rất tiều tụy.

 

Đồng nghiệp đi đón tôi cũng biết chuyện giữa tôi và Tạ Dư.

 

Anh ta khinh miệt, không chút nể nang mà châm chọc ngay tại chỗ:

 

"Ồ? Đây chẳng phải là tổng giám đốc Tạ sao? À quên, tôi lỡ lời, đã bị đá khỏi công ty từ lâu rồi nhỉ? Cũng đúng thôi, ngoại khi còn hôn nhân, tiểu tam có thai không chịu trách nhiệm, cuối cùng tiểu tam đến tận công ty loạn, hai người còn đánh nhau từ trong văn phòng ra tận ngoài đường lớn. Có lẽ ngay cả ông trời cũng không nhịn nổi, cho nên bị xe tông? Chân mất rồi, còn tiểu tam thì cũng chỉ có thể nằm liệt giường mà thôi?"

 

Anh ta lạnh:

 

"Hừ, đúng là luật nhân quả không chừa một ai."

 

Nghe đồng nghiệp , tôi lập tức hiểu ra lý do khiến Tạ Dư ra nông nỗi này.

 

Anh ta đã mất đi tất cả ánh hào quang của ba năm trước.

 

Tạ Dư đẩy xe lăn, cùng Tạ Tử Lăng tiến về phía tôi, ánh mắt vừa cầu xin, vừa đầy tự ti.

 

"Thanh Thanh, đã chờ em ba năm rồi."

 

Tạ Tử Lăng cũng dè dặt lên tiếng:

 

"Mẹ ơi, mẹ tha thứ cho con và bố đi, chúng ta cùng nhau về nhà không?"

 

Tôi hai cha con trước mặt—

 

Bỗng bật .

 

Chỉ một câu duy nhất:

 

"Hai người thật ghê tởm."

 

"Còn nữa— hai người xứng sao?"

HẾT

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...