Đứa con trai vốn ngoan ngoãn của tôi đột nhiên cứ nằng nặc đòi ngủ chung với tôi.
Thậm chí còn không cho bố nó đến gần dù chỉ nửa bước.
Nhưng Tạ Dư lại chọn cách dung túng, tối đó ta liền tự giác chuyển sang phòng khách ngủ một mình.
Suốt nửa tháng sau, ta không hề quay về phòng ngủ chính.
Lúc ấy, tôi không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng ta quá mức nuông chiều con cái.
Mãi cho đến một buổi tụ họp—
Tôi đến muộn vì có việc, lại vô nghe cuộc trò chuyện giữa ta và bè.
"Anh Tạ, lần trước nhân nhỏ của giận dỗi, cào cả lưng đến rách da, máu me be bét, chị dâu không phát hiện ra à?"
Tạ Dư không chút hoảng loạn, thản nhiên đáp:
"Tôi dùng một con Transformer, mua chuộc con trai giúp tôi che giấu, nửa tháng nay tôi đều ngủ ở phòng khách."
"Giờ vết thương vừa lành, tối nay định chuyển về phòng chính đây."
Nghe , đám liền trầm trồ khen ngợi, gọi ta là cao thủ.
Chỉ có tôi, đứng ngoài cửa phòng, cảm thấy cả người như rơi xuống hầm băng.
—--------------------
Không lâu sau, một người khác lại mở miệng:
"Anh Tạ, nhân nhỏ của nóng tính như thế, lần này cào rách lưng, lần sau chẳng may rách chỗ khác thì sao?"
Lời vừa dứt, trong phòng liền im lặng trong giây lát.
Ngay sau đó, là một tràng vang đầy ẩn ý.
Nhưng đối diện với lời trêu chọc của bè, Tạ Dư cũng không nhịn mà bật .
"Thỉnh thoảng cào lưng một chút, là gia vị cảm. Nếu mà cào rách chỗ khác… tôi không chơi , ta cũng chẳng sung sướng gì."
Nghe , đám người trong phòng đồng loạt kêu lên "Ối chà!"
Tiếp đó, có người không nhịn lại hỏi: "Tình nhân nhỏ của ba ngày hai bữa lại giận dỗi, lần nào cũng để lại dấu vết trên người , tính dùng con trai lá chắn mãi sao? Không sợ chị dâu nghi ngờ à?"
Cửa phòng bao khép hờ, tôi xuyên qua khe cửa, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Tạ Dư.
Nghe câu hỏi ấy, ta chẳng những không có chút chột dạ hay lo sợ, mà còn khẽ nhướng mày, trong mắt ẩn chứa vẻ hưng phấn nhàn nhạt.
"Thanh Thanh đơn thuần, hơn nữa con trai tôi diễn cũng không tệ, ấy chỉ nghĩ rằng thằng bé đang nũng, sao có thể đoán là do tôi dạy?"
Nói xong, như chợt nhớ ra điều gì đó—
Nụ trên mặt ta thoáng chững lại trong giây lát.
Sau đó, ánh mắt đảo qua từng người trong phòng, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn hẳn:
"Chuyện này, các cậu tuyệt đối đừng để lộ ra với người nhà. Thanh Thanh với vợ các cậu có quan hệ không tệ, tôi sợ đến lúc đó họ lỡ miệng ra."
Người ngồi bên cạnh Tạ Dư lập tức gật đầu.
"Yên tâm đi, quy tắc này ai mà chẳng hiểu. Đảm bảo không để Tạ khó xử. Dù sao, ai mà không biết Tạ thương vợ nhất chứ."
Bầu không khí trong phòng một lần nữa trở nên nhẹ nhàng, Tạ Dư cũng mỉm gật đầu.
"Đương nhiên rồi, Thanh Thanh là người phụ nữ tôi nhất đời này."
Trong đám đông, không biết ai vội vàng hỏi thêm một câu:
"Vậy còn nhân nhỏ của thì sao?"
Tạ Dư hơi khựng lại, như đang hồi tưởng điều gì đó, ánh mắt sâu thẳm.
Sau đó, ta đầy ẩn ý:
"Cô ta à? Đủ nóng bỏng, đủ thú vị, là giường tốt nhất."
Lời vừa dứt, cả căn phòng lại vang lên tiếng lớn.
Không ai nhận ra—
Người phụ nữ đứng ngoài cửa phòng, sắc mặt đã sớm trắng bệch như tro tàn.
Tôi chưa từng nghĩ rằng Tạ Dư sẽ phản bội cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Là mối đầu của nhau.
Tôi và Tạ Dư quen biết từ thời cấp ba, ngồi cùng bàn suốt ba năm, từ việc ghét nhau ngay từ cái đầu tiên đến dần dần rung .
Anh ấy luôn thích trêu chọc tôi.
Giờ nghỉ trưa, lén buộc tóc tôi thành từng bím nhỏ khi tôi ngủ.
Trong giờ thể dục, khi tôi ngồi dưới gốc cây hóng mát, cố dọa tôi.
Tôi là đồ vô lại, chống nạnh phản bác.
Nói rằng tôi giống như mấy con mèo nhỏ ngoan ngoãn trong cửa hàng thú cưng, dù có trêu thế nào cũng không giận.
Bạn thấy sao?