Con trai à chào nhé !
————————
*Tên do editor tự đặt
Tác giả: 紫罗兰
Edit: Tam Tỉ Muội - Yun Ying
13
Sau khi tận hưởng cuộc sống trong biệt thự mấy ngày, tôi mới đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Lâm Bình lái xe đưa tôi đến dưới một tòa cao ốc văn phòng.
Sau khi ra khỏi thang máy ở tầng năm là một văn phòng trống rỗng, trên mặt đất đặt không ít các thùng giấy lộn xộn.
Chỉ có ánh đèn trong văn phòng bên trong vẫn còn sáng, ẩn hiện còn truyền đến tiếng chuyện.
"Lâm tổng, tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể Đông Sơn tái khởi!"
"800 vạn, tôi chỉ cần 800 vạn tiền đầu tư, xin Lý tổng cho tôi một cơ hội."
Đập vào mắt là thân ảnh một người phụ nữ bận rộn và đầy năng lực, vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Tiết Nghiên, cùng lớp Tiến sĩ với tôi.
Sau khi tốt nghiệp Tiết Nghiên kéo không ít nhân mạch để bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình và thành lập một công ty tài chính.
Cô ấy còn từng mời tôi cùng tham gia cổ phần, chỉ là lúc đó Lục Minh Thành muốn tôi kết hôn xong thì trở về chăm lo cho gia đình nên tôi mới từ chối ấy.
Chỉ tiếc công ty vừa mới có khởi sắc liền có nội ứng, đã đứng trên bờ vực sản.
Ở kiếp trước, Tiết Nghiên đã lật ngược thế bằng tất cả ý chí cũng như sự chăm chỉ của mình và cuối cùng cũng vực dậy từ trong khó khăn.
Nhưng cũng bởi vì giai đoạn đầu chậm chạp không kéo đầu tư nên đã bỏ lỡ làn sóng chia cổ tức tài chính đầu tiên và không thể trở thành công ty dẫn đầu trong ngành.
"Xin chào, có thể vào không?"
Nhìn khuôn mặt hơi hốc hác, có chút tiều tụy, trong mắt lại là thần thái sáng láng ấy , tôi nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng việc.
Nguyên bản đang cúi đầu bận rộn Tiết Nghiên giật nảy mình.
Cô cau mày ngẩng đầu lên, ngây người một lúc rồi lớn:
“Hiểu Vân! Sao cậu lại tới đây?”
“ Đến kiếm việc a.”
Tay Tiết Nghiên đang châm trà dừng lại, không khỏi mím môi khổ:
"Cậu đến muộn rồi, tôi bị lừa và sắp sản… Nhưng tôi vẫn có một số mối quan hệ trong ngành, với năng lực của cậu muốn ứng tuyển cố vấn tài chính, tôi có thể giúp cậu giới thiệu.”
Những năm tháng còn là học tiến sĩ vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi, đến nay nghĩa năm ấy vẫn như xưa cũ.
Tôi nhấp một ngụm trà, rồi đặt tách trà xuống, nghiêm túc vào mắt ấy:
"Thay vì cố vấn tài chính, tôi muốn đối tác của cậu."
"Sao cơ?"
"Ba ngàn vạn, có đủ cho cậu Đông Sơn tái khởi không?"
Một tờ chi phiếu mỏng đặt vào trong tay Tiết Nghiên, không dám tin ngồi sững sờ tại chỗ.
Khoản đầu tư mà bấy lâu nay phải ăn khép nép cầu cạnh bất ngờ tới tay, chợt có cảm giác kinh ngạc như bị một chiếc bánh từ trên trời rơi trúng.
"Cậu có chắc không? Cần cân nhắc thêm không?"
Tiết Nghiên không hề choáng váng trước tấm séc khổng lồ mà rất bình tĩnh đưa nó đặt lại trên bàn việc cho tôi.
Cục diện công ty bây giờ chính là một mớ hỗn độn, ngay cả cũng không có niềm tin có thể hồi sinh lại.
Tôi lắc đầu, bình tĩnh tựa lưng vào ghế:
"Tiết Nghiên, cậu không tin chính mình, liền ngay cả tôi cũng không tin sao?"
"Cậu vẫn tự tin như ."
Thấy tôi vô cùng kiên quyết, Tiết Nghiên cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, rốt cục không kềm lòng vòng qua bên cạnh đến ôm tôi thật chặt.
"Hiểu Vân, cậu thực sự là vị cứu tinh của tôi!"
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
14
Với số vốn ba ngàn vạn của tôi, công ty bắt đầu hoạt trở lại.
Trở lại lĩnh vực tài chính quen thuộc, bên cạnh với sự giúp đỡ của Tiết Nghiên, tôi nhanh chóng bắt đầu tự mình tìm tòi nghiên cứu.
Mà Lâm Bình trở thành nhân viên bảo vệ đầu tiên của công ty và có công việc ổn định.
Sau khi rời công ty, tôi lái xe đến lớp Olympic Toán ở tầng dưới để đón Lâm Triệu.
"Đứa nhỏ này lợi , rất có triển vọng. Cậu ấy có khả năng giành huy chương vàng!"
Giáo viên lớp Olympic Toán cầm bài kiểm tra xuống lầu cùng Lâm Triệu thảo luận, thấy tôi, gặp tôi không khỏi vui mừng.
"Là một hạt giống tốt phải không?"
"Vâng vâng vâng, so với cái đưa sói mắt trắng con còn mạnh hơn nhiều."
Nhận khích lệ, Lâm Triệu chỉ khiêm tốn lắc đầu, mím môi ngượng ngùng.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, lúc này phía sau vang lên một âm thanh ầm ĩ quen thuộc.
Bóng dáng con trai tôi xuất hiện, nó đứng trước mặt tôi với vẻ mặt u ám:
"Bà đã thay vị trí của tôi trong lớp Olympic cho người khác phải không?"
Tôi gật đầu một cách tự nhiên, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Lâm Triệu.
"Ừ, con không muốn đi thì khỏi đi, kẻo phí tiền."
"Tiền, tiền, tiền, bà chỉ quan tâm đến tiền!"
Lục Viễn trưng ra vẻ mặt khinh thường, lớn tiếng giễu cợt.
Tôi nhíu mày và ngăn giáo viên Olympic bên cạnh đang muốn ra mặt.
"Tiền là một chuyện, mấu chốt là người khác so với con càng thích hợp hơn, Lục Viễn, con không đủ thông minh."
Lời này hoàn toàn không phải là khiêu khích, tôi chỉ đang sự thật.
Nhưng Lục Viễn từ nhỏ đã thổi phồng lên, sau khi bị tôi phủ nhận, nó trở nên cáu kỉnh và tức giận.
Còn không đợi nó phát tác, bà Lục như âm hồn bất tán đột nhiên xuất hiện:
"Con khốn này..."
"Lại là con khốn, lần sau bà có thể gì khác hơn không? Tôi nghe chán luôn rồi."
Tôi không kiên nhẫn lên tiếng ngắt lời.
Bà Lục bị tôi chặn một cái như thế, nghẹn cả buổi mới nhớ ra phải gì.
"Hiểu Vân, mày hi sinh cả con trai mày, mày không phải là người!"
"Mọi người đến đây mà xem, không có người mẹ nào lại nhường chỗ đi học của con mình cho người khác! Thật là nghiệp chướng a!"
“Không chừng đây chính là đứa con hoang của ta cùng lão nhân nào sinh ra, che giấu nhiều năm như bây giờ mới lòi ra a!”
Càng , bà ta càng trở nên thô lỗ, thậm chí còn bịa ra những lời hồ ngôn loạn ngữ đến mức vô lý.
Từ lúc tôi cùng Lục Minh Thành kết hôn liền bắt đầu, mười mấy năm qua bà ta liên tục sóng gió không ngừng nghỉ.
Lục Minh Thành thì như một người vô hình và cho phép bà ta khó tôi bằng mọi cách có thể, thậm chí dưới danh nghĩa bắt tôi nhường nhịn người già.
Hiện tại tôi không cần chịu sự tức giận của bà ta nữa, đã không thể thủ giáo huấn bà ta, tôi sẽ ……
"Ba!"
Một tiếng tát giòn vang lên, bà Lục sững sờ tại chỗ, sợ đến không nên lời.
Chờ lấy lại tinh thần, bà nâng khuôn mặt của cháu trai lên và kỹ.
"Mày dám đánh cháu trai tao!"
"Ba!"
"Mày cái độc phụ này!"
"Ba! Ba!"
Bà ta mắng càng hung ác, tôi tát Lục Viễn càng dữ dội hơn.
Bạn không thể dạy cho một bà già một bài học, dạy cho đứa con trai một bài học thật sự là một việc rất dễ dàng.
Kiếp trước tôi đã chết dưới tay Lục Viễn, bây giờ tát nó vài cái cũng không phải là quá đáng quá phải không?
Trơ mắt cháu trai hai bên mặt sưng phù lên, bà Lục tức giận đến muốn nhảy dựng lên.
Nhưng vì Lâm Triệu đang chặn trước mặt nên bà không thể lại gần.
"Ha, xem ra không phải là con hoang, mà là tiểu nhân của mẹ tôi. Dù sao bây giờ bà ấy cũng có tiền... A!"
Lục Viễn tức giận đến mức bắt đầu chửi loạn.
Tôi tức giận đến toàn thân phát run, đưa tay đang muốn tiếp tục tát nó thì Lâm Triệu ra tay trước.
Lục Viễn bị ngã xuống đất, ôm bụng kêu rên đau đớn.
“Mày có thể mắng tao, không thể vũ nhục dì Diệp.”
"Mày cho rằng mày là ai? Sao mày dám đánh tao!"
Hai người lập tức lao vào đánh nhau.
Lục Viễn từ nhỏ đã cưng chiều, sao có thể đánh bại Lâm Triệu, người từ nhỏ đã việc nặng nhọc. Nó bị đá nhiều lần, ăn không ít thiệt thòi.
Khi Lục Minh Thành đến nơi, tất cả đều đã bị đưa đến đồn cảnh sát.
"Cảnh sát, người bị đánh là con trai tôi, thuộc về phòng vệ chính đáng ! Tên khốn nạn này nhất định phải bị trừng , phải bị đưa đến trại giam thiếu niên!"
Lục Minh Thành từ khi trở thành giám đốc điều hành công ty rất trọng thể diện, đương nhiên ta không thể chịu đựng việc con mình bị bắt nạt.
Anh ta khoe rằng mình có một số kiến thức pháp luật và bắt đầu đưa ra lời khuyên.
Thấy thế, tôi không nhanh không chậm đi lên hát đệm:
"Cảnh sát, tôi là mẹ ruột của con trai ấy. Tôi viết tuyên bố từ chối trách nhiệm, tôi sẽ không quy trách nhiệm cho Lâm Triệu về chuyện này."
"Hiểu Vân có phải hay không có bệnh?"
Lục Minh Thành thấy tôi thực sự viết tuyên bố miễn trách nhiệm, tức giận đến mức da thịt run rẩy, căm tức đứng dậy muốn đi tới cùng tôi tranh cãi.
Lâm Triệu vốn luôn cúi đầu im lặng, vô thức đứng trước mặt tôi, tôi ấn vai cậu ấy, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
"Anh muốn gì? Anh muốn đánh tôi trước mặt cảnh sát sao?"
“.....”
Quả nhiên, vừa dứt lời chung quanh cảnh sát đều đồng loạt lại.
Dưới khí thế cường đại, Lục Minh thành ngượng ngùng lui về.
Vụ án cuối cùng coi là hai bên đánh lộn nhau, nếu Lâm Triệu bị giam giữ thì Lục Viễn cũng sẽ bị giam giữ.
Đương nhiên, Lục gia không muốn Lục Viễn phải chịu khổ, cho nên đành phải từ bỏ.
Chỉ là lúc rời đi, Lục Viễn tôi với ánh mắt đặc biệt u ám.
Bạn thấy sao?