Con trai à chào nhé !
————————
*Tên do editor tự đặt
Tác giả: 紫罗兰
Edit: Tam Tỉ Muội
07.
Sau khi lấy mười vạn tệ, tôi đã đầu tư vào một số cổ phiếu dựa vào ký ức của kiếp trước và kinh nghiệm tài chính của bản thân.
Các công ty tôi lựa chọn đều là những công ty mới thành lập ít người ý đến, chúng sẽ sớm trở nên phổ biến trên mọi mặt trận.
Với số tiền đó, tôi đã đặc biệt mời cho mình một luật sư ly hôn giỏi nhất của công ty luật để giúp tôi chịu trách nhiệm phân chia tài sản, và đảm bảo quyền sở hữu ngôi nhà cũ phải sử lý nhanh, gọn, lẹ.
Kiếp trước tôi đã bị chuyện của con trai cho tinh thần bất an, lần ly hôn đó đã trở thành một mớ hỗn độn, mọi quyền lợi đều rơi vào tay của Lục Minh Thành.
Lần này, tôi muốn không cho ta lấy một chút lợi ích nào.
Sau khi ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, con trai tôi bắt đầu đi học lại với tâm trạng chán nản.
Tôi vẫn còn nghĩ sau khi nó mất hết ý chí sẽ giống như kiếp trước chuyên tâm vào học hành, sau đó thi đỗ một trường đại học không tệ.
Nhưng không nghĩ đến, đó lại quay về.
Cô đó đã chặn đường Lục Viễn trên đường đi học về, mạnh dạn nhận sai và cầu xin quay lại với nó.
Hai đứa nó đã lén lút tái hợp, mà không hề lộ ra bất kỳ một manh mối nào.
Cho đến khi lớp luyện thi gọi tôi đến trường, tôi mới biết Lục Viễn đã bỏ đến lớp bổ túc luyện thi để đi hẹn hò với con bé đó.
“ Vậy thì cậu cứ thẳng tay khai trừ Lưu Viễn ra khỏi lớp luyện thi đi, tôi không cần cơ hội tranh tài này nữa.”
Tôi ngồi ở trong văn phòng, cầm lấy tách trà ung dung uống trà, trái ngược với giáo lớp luyện thi đang lo lắng ở bên cạnh.
Trước đây, con trai tôi từng là học sinh giỏi nhất của ấy và cũng là học sinh có nhiều khả năng đạt huy chương vàng môn toán quốc tế nhất.
Không ngờ tới, nó lại vì chuyện đương mà trốn học.
Nhưng kể từ khi tôi quyết định sẽ không quan tâm đến Lục Viễn nữa, cuộc sống sau này của nó có như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không hề liên quan gì đến tôi.
“ Nhưng tớ thấy rất đáng tiếc cho người có tài như ... cậu đã rất vất vả mất thời gian mới có suất này, lãng phí rồi.”
Cô giáo lớp luyện thi là học đại học của tôi, nghe thấy hoàn cảnh nhà tôi đang gặp phải có hơi tiếc nuối.
Đồng thời, ấy cũng thất vọng hoàn toàn với Lục Viễn.
Tôi cúi đầu xuống hơi trầm tư, cốc hồng trà đang bốc khói trên tay:
“ Không tiếc, tớ sẽ cho cậu hạt giống nhân tài tốt hơn.”
“ Hả? Còn có người tài giỏi hơn Lục Viễn nhà cậu sao?”
“ Đương nhiên là có rồi, đứa nhỏ đó tên là Lâm Triệu.”
08.
Lâm Triệu là một học sinh nghèo ở một ngôi làng trên miền núi tôi tài trợ, năm nay cậu ấy đang học lớp 12 tại một trường trung học cơ sở ở thị trấn.
Cũng vào thời điểm này ở kiếp trước, cậu ấy đã gửi thư cho tôi từ một nơi xa xôi.
Nội dung đại khái trong thư là ông nội đang bị bệnh nặng nằm trên giường, cầu xin tôi cho cậu ấy mượn hai nghìn tệ để chữa bệnh.
Khi đó tôi đang bị mệt mỏi với những chuyện liên quan đến con trai, và cả việc ly hôn của mình, nó đã khiến tôi tiêu tốn hết tinh thần với thể lực, nên đã không kịp mở lá thư này ra xem.
Đợi đến khi tôi liên lạc lại với cậu ấy, tôi mới biết từ những người cùng làng kể rằng Lâm Triệu không hề tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mà đã đi xuống phía Nam để công.
Ông nội của Lâm Triệu bị bệnh nặng, cuối cùng cũng không qua khỏi và đã mất vào mùa Đông năm đó.
Tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ nghe tin tức gì liên quan đến thằng bé này nữa.
Nhưng không ngờ tới tôi lại bị chính con trai ruột của mình cho uống thuốc trừ sâu, lúc tôi bệnh nặng nằm hấp hối trên giường bệnh thì lại thấy cậu ấy trở mình vươn lên khỏi cái khó.
Vào thời điểm đó, Lâm Triệu đã trở thành người mới nổi trong giới kinh doanh, và các báo cáo tài chính gọi là thiên tài đầu tư.
Cậu ấy trở lại với phong thái hăng hái, lại chào từ biệt tôi trong nước mắt.
Có lẽ, tôi phải tìm thời gian để đi gặp thằng bé.
09.
Chiều hôm sau, luật sư thông báo cho tôi đến công ty luật để ký giấy ly hôn và công chứng phân chia tài sản.
Sau khi nhận giấy ly hôn từ cục dân sự, trên mặt Lục Minh Thành không nén vui mừng.
Anh ta vội vội vàng vàng rời đi, trước khi rời đi vẫn chân thành khuyên bảo tôi:
“ Hiệp Vân à, nên thay đổi tính khí của bản thân mình đi, cứ như khúc gỗ ch trôi như thế không có thằng đàn ông nào thích nổi đâu.”
“ Tôi không quan tâm bọn họ có thích tôi hay không, lo cho người khác thì thà rằng quan tâm đến bản thân mình kìa.”
Tôi nhếch mép, nhạt, và liếc ta đầy khinh thường.
Giấy tờ của căn nhà cũ ở trong tay tôi giống như cục đá trong đống lửa, tôi cảm thấy lòng bàn tay của mình hơi nóng.
Lúc gọi xe về nhà, tôi vô thấy bài viết của Triệu Tĩnh trên wechat, trên ảnh là hai bàn tay đang nắm lấy nhau thật chặt.
“ Nhớ mãi không quên~, nhất định sẽ hồi đáp lại. Tình có thể chiến thắng tất cả!”
Nhiều bè chung của chúng tôi đã để lại bình luận và lời chúc bên dưới, ai cũng hỏi thăm về danh tính đời của ấy.
Bài đăng này không hề ẩn tôi, đó là sự phô trương ngầm khiêu chiến với tôi.
Tôi đang có tâm trạng vui vẻ nên đã like bài đăng cho đôi cẩu nam nữ này.
Tình có thể chiến thắng tất cả sao? Nhưng nó có thể so sánh với khoản tiền đền bù giải tỏa mặt bằng tôi nhận không nhỉ?
...
Bạn thấy sao?