Con Trai À Chào [...] – Chương 3

Con trai à chào nhé !

————————

*Tên do editor tự đặt

Tác giả: 紫罗兰

Edit: Tam Tỉ Muội

05.

“Dì Triệu, cháu nhớ dì lắm, dì có biết mẹ cháu...”

Người đến là thân của tôi Triệu Tĩnh, bình thường ấy đối với Lục Viễn cực kỳ chiều.

Khi thấy ấy, con trai tôi ngay lập tức vui mừng khôn siết và ôm ấy thật chặt.

Không giống như vừa rồi có dáng vẻ quắc mắt coi khinh, phách lối, giương cung bạt kiếm với tôi.

Ai mà không biết, còn nghĩ Triệu Tĩnh mới là mẹ ruột của nó.

Nó cảm thấy có người chống lưng cho nó, nên đã thêm mắm thêm muối tố cáo tôi “ ngược đãi” nó.

Triệu Tĩnh lập tức đau lòng, sau đó liền cầm giỏ thức ăn lên và đi vào phòng bếp.

“ Tiểu Viễn của dì đói rồi đúng không, dì nấu cơm cho con ăn nhé!”

“ Hiệp Vân cậu cũng thật là, sao cậu lại có thể so đo với con mình chứ? Nếu hôm nay mình mà không mua thức ăn đến nhà cậu ăn cơm thì, không chừnh cậu đã cho Tiểu Viễn đói thành ra cái dạng gì rồi...”

Cô ấy vừa dỗ dành Lục Viễn, cũng không quên tôi mấy câu.

Vào bếp, ấy thành thục rửa thức ăn rồi lại thái chúng ra, tác vừa nhanh lại dứt khoát.

Còn con trai tôi thì vui vẻ đứng bên cạnh phụ ấy, cố ý lớn:

“ Dì Triệu đối với con tốt nhất! Nếu như dì Triệu là mẹ con thì thật tốt.”

“ Xem con cái gì này, cái thằng bé này...”

Tiếng của nó và Triệu Tĩnh truyền ra ngoài, có hơi chói tai.

Tôi cúi đầu xuống muốn giấu đi vẻ lạnh lùng trong mắt, cố gắng vẻ mặt bớt cứng đờ.

Hahaha, Triệu Tĩnh này quả thật biết bộ tịch.

Kiếp trước sau khi tôi ly hôn, không phải ấy liền lập tức kết hôn với chồng tôi hay sao?

Hóa ra ấy đã có ý này, muốn cả chồng và con trai tôi.

Cô ấy thật sự đói khát đến mức ngay cả tên mặt lợn Lục Minh Thành mà cũng có thể nuốt .

06.

Chờ đến khi Lục Viễn ăn cơm xong, Triệu Tĩnh lại thu dọn bát đũa rồi rửa.

Thấy tôi đang việc trong phòng khách, ấy liền thần thần bí bí kéo tôi vào trong phòng rồi khóa cửa lại.

Căn phòng có ánh sáng lờ mờ và không gian chật hẹp.

Tôi đối mặt trực tiếp với ấy, lúc này tôi mới phát hiện ra manh mối.

Trên cổ của Triệu Tĩnh có đeo một chiếc vòng cổ bằng vàng, năm ngoái tôi từng thấy nó trong giỏ hàng trên app mua sắm onl của chồng tôi.

Lúc đó tôi còn cho rằng là ta mua cho mẹ chồng.

Không nghĩ đến hai người này đã sớm thông đồng với nhau, khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn cực kỳ!

Thấy tôi im lặng hồi lâu, Triệu Tĩnh liền chủ bắt đầu câu chuyện:

“ Tiểu Vân à, nghe cậu thật sự muốn ly hôn với Thành?”

Tôi gật đầu, sau đó thấy sự mong đợi và phấn khích ẩn chứa trong mắt ấy.

Tôi, Triệu Tĩnh và Lục Minh Thành đều là học đại học cùng chung một câu lạc bộ với nhau.

Hồi còn ở kí túc xá đại học, cùng phòng từng nhắc nhở tôi chuyện Triệu Tĩnh đang lén lút thầm Lục Minh Thành cho tôi nghe.

Nhưng sau này, Lục Minh Thành, ta đã theo đuổi tôi rất mãnh liệt, Triệu Tĩnh cũng tìm trai, nên lời của cùng phòng với tôi, tôi không hề để trong lòng.

Nhiều năm sau biểu hiện của bọn họ đều rất bình thường, xem ra cũng chỉ là ra vẻ bình tĩnh cho tôi xem mà thôi.

Chứ thực chất, sóng lớn đang hoành hành.

...

Nhìn thấy tôi gật đầu quả quyết, Triệu Tĩnh lộ ra ý :

“ Tớ đã rồi Lục Minh Thành không hề xứng với cậu, cuối cùng cậu cũn thoát bể khổ này rồi!”

“ Nhưng...”

Lời ấy còn chưa xong, tôi đã cau mày và ngắt lời.

Triệu Tĩnh thấy liền vội vàng hỏi dồn dập:

“ Nhưng cái gì? Cậu sao thế?”

Cô ấy đương nhiên chỉ mong sao tôi và Lục Minh Thành ly hôn, như ấy mới có thể quang minh chính đại bước vào cửa nhà học Lục chứ.

Chẳng trách mấy ngày qua các kiểu xúi giục đều liên quan đến vấn đề này.

Sau khi sống lại tôi muốn trở mặt với ấy không chỉ vì lý do này, mà còn nguyên nhân sâu xa khác.

Hai năm trước, Triệu Tĩnh đã mượn tôi mười vạn tệ để mở tiệm hoa.

Khi đó ấy đã nội trong một năm sẽ hoàn trả lại, sau đó lại nhiều lần trốn tránh không trả.

Kiếp trước, cho đến khi tôi chuẩn bị ly hôn trước vài ngày, Lục Minh Thành đã lấy thân phận là chồng hợp pháp của tôi để hủy giấy nợ cho ấy.

Vì quá tin người thân Triệu Tĩnh này, ngoài giấy nợ ra tôi không hề giữ lại bất kỳ bằng chứng nào khác.

Cuối cùng, miệng không có bằng chứng, nên không còn cách nào khác tôi đành phải cắn răng chịu đựng sự mất mát này trong câm lặng.

Đời này, tôi phải lột bỏ lớp da đê tiện này của ấy, tôi mới buông xuôi .

“ Lục Minh Thành mới thăng chức quản lý, tiền cũng chưa kiếm bao nhiêu. Cho dù có ly hôn rồi chia tài sản, tớ cũng chẳng thể kiếm bao nhiêu hết.”

“ Tiểu Tĩnh cậu có biết, những năm qua tớ ở nhà một bà nội trợ, trong tay không hề có một khoản tiết kiệm nào.”

“ Tớ không tự tin ly hôn chút nào, hay là trì hoãn thêm một hai năm nữa, Lục Minh Thành ấy...”

Tôi thở dài, giả vờ xấu hổ giãi bày dự định trong lòng của mình cho ấy.

Không ngờ Triệu Tĩnh lại có phản ứng rất lớn, vẻ mặt đột nhiên thay đổi:

“ Như thì không ! Tớ... tớ muốn cậu muốn sống khổ như đến bao giờ nữa, như thì không .”

Giọng của ấy gay gắt và sắc bén, ấy cảm thấy lời mình ra không phù hợp nên tiếp tục giải thích một cách khó hiểu.

Sau đó, ấy dường như đã nhớ ra điều gì đó, do dự mấy lần rồi mới dám :

“ Tiểu Văn, cậu sao không có tiền chứ, cậu quên năm ngoái mình mượn cậu mười vạn tệ rồi sao...”

Khi , giọng của ấy hơi run rẩy, không khó để nhận ra khi ấy ra khoản nợ này, trái tim của ấy giống như bị ai đó cầm dao cứa vào .

Sau đó, cuối cùng ấy cũng hạ quyết tâm, nghiến răng nhắm mắt :

“ Vừa hay năm nay tiệm hoa ăn không tệ, bây giờ tớ sẽ trả cậu!”

Nhìn thấy vẻ mặt buồn của ấy, tôi có gắng không để khóe môi mình cong lên.

Cho đến khi không kìm nữa, tôi liền giả vờ cảm ôm chầm lấy ấy và lớn:

“ Cảm ơn cậu Tiểu Tĩnh, cậu quả thật là người tốt nhất của tớ!”

“ Đương nhiên là như rồi, nếu đã là bè thì nhất định sẽ để cậu trút nỗi lo theo đuổi hạnh phúc và tự do của bản thân mình!”

Triệu Tĩnh nở một nụ giả tạo, lời ra cũng đường hoàng tử tế.

Tôi thật sự thật lòng cảm ơn ấy, hi vọng bãi rác Lục Minh Thành này ấy sẽ mau mau hốt nó đi.

Cô ấy đã tiết kiệm cho tôi không ít rắc rối.

...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...