“Chúng tôi nghi ngờ bà ta có vấn đề về thần kinh, có thể là trốn từ khoa tâm thần ra.”
Lục Thiệu Khiêm cau mày càng chặt, dấu hiệu của sự tức giận: “Mấy người đang cái gì ?”
Đám vệ sĩ run rẩy, vội tiến lên thô bạo kéo tôi, định lôi tôi ra ngoài.
“Chúng tôi sẽ lập tức đưa bà ta đi!”
Tôi tức giận, hất tay bọn họ ra, đạp mạnh vào chân Lục Thiệu Khiêm: “Thằng mất dạy! Mày mau mở to mắt mà !”
6.
Tôi hiếm khi nổi giận. Nhưng một khi đã tức, Lục Chi Hành thường sẽ chuyển khoản để dỗ dành tôi, còn Lục Thiệu Khiêm thì có cách riêng để nhận lỗi, thật chắc chắn.
Lục Thiệu Khiêm nghiến răng, sắc mặt thay đổi từng đợt. Cuối cùng, chậm rãi quỳ gối trước mặt tôi: “Mẹ, mẹ bớt giận đi.”
Đám vệ sĩ chứng kiến cảnh này, ai nấy đều ngỡ ngàng, chân run rẩy hơn.
“Không phải chứ, Tiểu Lục tổng, bà ấy thực sự là mẹ ruột của cậu sao?”
“Thật sự là phu nhân tổng tài sao?”
“Mắt mù rồi, tiêu đời rồi, sự nghiệp của tôi tiêu tan rồi.”
Lục Thiệu Khiêm quát vào mặt bọn họ: “Còn không mau cút! Để lát nữa tao tính sổ với bọn mày sau!”
Tôi không để tâm đến bọn họ, vội vàng với Lục Thiệu Khiêm chuyện chính: “Mau gọi bác sĩ cứu bố con đi, bố con thực sự sắp ch/ếc rồi!”
“Xin mẹ đừng loạn nữa!” Lục Thiệu Khiêm mệt mỏi bóp trán, khuôn mặt không chút cảm tôi, “Tim Miên Miên đang tái phát, tính mạng nguy cấp, mẹ ơn, trong lúc quan trọng này đừng thêm rắc rối cho con có không?”
“Con biết mẹ không thích Miên Miên, đây là chuyện sống ch/ếc! Bình thường mẹ thế nào cũng , lúc này con tuyệt đối không cho phép mẹ hành bừa bãi!”
Tôi ngây người trong vài giây, mắt bắt đầu ngấn lệ.
“Mạng của Tô Miên Miên quan trọng, chẳng lẽ mạng của bố con không quan trọng sao?”
“Bệnh tim có cần nhiều bác sĩ như thế không, chia vài người qua cứu bố con không à?”
Đang lúc giằng co, Tô Miên Miên không biết từ đâu xuất hiện. Cô ấy mặc bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt và môi nhợt nhạt như một tờ giấy, trông yếu đuối đến đau lòng.
Ánh mắt của Lục Thiệu Khiêm thoáng hiện sự xót xa, thằng bé vội đứng dậy đỡ lấy ta: “Em ra đây gì? Em nên nằm nghỉ ngơi, chút nữa sau khi khám xong sẽ phẫu thuật.”
Tô Miên Miên ngẩng lên , dịu dàng mỉm , tựa như một bông hoa dành dành trắng muốt: “Em nghe bên này ồn ào, sợ có chuyện gì xảy ra nên qua xem thử.”
Nói rồi, ấy quay sang tôi, nước mắt lập tức ngấn đầy trong mắt, từng giọt rơi xuống như ngọc trai vỡ.
“Dì à, dì đừng giận Thiệu Khiêm nữa, tất cả đều tại thân thể yếu ớt của cháu khiến ấy phải bận rộn như .”
Tôi sững sờ. Cô này sao khóc là khóc, còn giỏi hơn tôi nữa. Tôi có gì đâu mà ấy khóc?
Lục Thiệu Khiêm không thích tôi cứ khóc mãi, lại thích Tô Miên Miên cứ khóc là sao?
Nhưng tôi chẳng quan tâm chuyện đó nữa. Nhìn thấy Tô Miên Miên, tôi như thấy cọng rơm cứu mạng, nắm c.h.ặ.t t.a.y ấy, giọng nặng nề:
“Miên Miên, mẹ của con cũng sắp ch/ếc rồi!”
7.
Tô Miên Miên nghe , nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn, nhanh hơn. Cô ấy ôm ngực, thân hình loạng choạng, diễn tròn vai một mỹ nhân yếu đuối: “Dì, tại sao dì lại căm ghét mẹ con cháu đến ? Mẹ cháu với Lục chỉ là bè thôi, chẳng lẽ Lục không có quyền kết sao?”
Cô ấy đau lòng ngã vào vòng tay Lục Thiệu Khiêm, khóc nức nở như muốn tan nát cả ruột gan.
Lục Thiệu Khiêm lo lắng đến phát điên, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng: “Ngoan, đừng khóc nữa không, tim em sẽ không chịu nổi đâu.”
Tô Miên Miên lắc đầu, càng khóc dữ dội hơn.
Lục Thiệu Khiêm giận dữ trừng mắt tôi, giọng nghiêm khắc: “Giờ thì mẹ hài lòng chưa?”
“Tại sao con lại có một người mẹ như mẹ? Từ nhỏ đến lớn, con luôn mong dì Tô mới là mẹ ruột của con! Dì Tô biết máy bay giấy cho con, còn tự tay gói há cảo cho con, mẹ thì sao? Mẹ đã từng nấu cho con bữa cơm nào chưa?”
Tôi đau thắt trong lòng.
Hồi nhỏ, Lục Thiệu Khiêm rất kén ăn, tôi đã thay đổi hơn chục đầu bếp để cơm cho nó, thậm chí còn tự mình thử “ chuột bạch” cho nó, thử các món ăn đủ loại, xem món nào tốt cho dạ dày, món nào kích thích đường ruột, tất cả đều là do tôi đích thân trải nghiệm.
Điều đó cũng dẫn đến việc tôi sau này bị dạ dày yếu và mắc bệnh dạ dày.
Tất cả những hy sinh đó trong mắt Lục Thiệu Khiêm không bằng một bữa há cảo mà Tô Ngọc gói. Vì bữa há cảo ấy, nó thậm chí muốn nhận Tô Ngọc mẹ…
Nước mắt lưng tròng, tôi đau khổ: “Hóa ra con muốn Tô Ngọc mẹ ruột của con à? Vậy chẳng phải con và Tô Miên Miên sẽ thành em ruột sao? Sao, con thích l.o.ạ.n l.u.â.n hả?”
Sắc mặt Lục Thiệu Khiêm đen kịt lại, như muốn nhỏ ra nước: “Mẹ đừng nhảm nữa!”
Bạn thấy sao?