Con Tin – Chương 5

Nhưng nếu là hoa cỏ đơn giản, có lẽ có thể thử xem.

Chỉ là hiện giờ từng mũi thêu đều quá mức gian nan, vì để vượt qua sinh nhật Bùi Tịch, ta chỉ có thể cả đêm không ngủ.

Ai ngờ nửa đêm hôm đó, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng vang.

Ta hoảng sợ, mở cửa sổ ra, lại bị một người bịt mặt bịt kín miệng mũi.

“Là ta.” Người nọ nhẹ giọng bên tai ta.

Ta sửng sốt.

“A Cẩn?”

“A Diên.” Hắn kéo mặt nạ xuống: “Cuối cùng ta cũng tìm nàng.”

7

A Cẩn, là người duy nhất của ta ở Bắc Lệ.

Khi đó, ta bị Tam hoàng tử tra tấn, không chịu nổi nhục nhã, nửa đêm thắt cổ, hắn cứu.

Hắn cùng ta hàn huyên cả đêm, ta biết hắn thật ra là nhi tử của cựu Thái phó Bắc Lệ, bởi vì phụ thân phạm tội, bị cung hình*, thành thái giám trong cung, nhận hết chiết nhục.

*(thiến)

Hoàn cảnh của hắn không tốt hơn ta bao nhiêu, luôn giúp đỡ, khích lệ ta.

Là ánh sáng giúp ta sống trong bóng tối đó.

Lúc trước, hắn vốn đã lên kế hoạch hai người chúng ta cùng nhau thoát khỏi hoàng cung Bắc Lệ, ai ngờ kế hoạch còn chưa thực thi, ta đã bị người mang về Thiên Tề.

“A Cẩn, sao ngươi lại ở trong hoàng cung Thiên Tề? Sao lại vào đây?”

Hắn : "Vào hoàng cung Thiên Tề thái giám, là cách đơn giản nhất ta có thể tìm nàng.”

Ta sửng sốt.

Ta đánh hắn: “Ngươi thật vất vả mới chạy ra khỏi nơi đó, vì cái gì lại muốn tới nơi này?”

“Ta đã hứa với nàng” Hắn nhếch miệng , cầm lấy tay ta: “Cho dù Bắc Lệ hay là Thiên Tề, ta đều sẽ mang nàng rời khỏi, trải qua cuộc sống tự do tự tại.”

Nước mắt của ta lập tức chảy xuống.

“Không đáng, ta không đáng để ngươi như .”

“Không,” hắn lắc đầu, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng: “A Diên, đừng mình không đáng. Trong mắt ta, nàng là nữ tử tốt nhất trên đời.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...