Con Tin – Chương 4

Ta cúi đầu, về phía hai tay của mình.

Bên ngoài da thịt như không tì vết bên trong đã sớm thối rữa không chịu nổi.

Thậm chí bởi vì ngón tay bị đánh gãy, lại không trị liệu tốt, tay ta căn bản cầm không chắc.

Ta không biết Bùi Tịch đưa người nửa c..hết nửa sống như ta trở về cái gì, có lẽ là bởi vì ta thân là một cái công chúa, có thể lễ vật tặng cho người khác? Hoặc có lẽ hắn biết Tam hoàng tử đã thuần phục ta đến mức cực kỳ nghe lời, cho nên tò mò muốn xem?

Nhưng đều không sao cả.

Dù sao thì thân thể này của ta cũng sống không bao lâu nữa.

Một đêm không mộng, sáng sớm ngày hôm sau, thị nữ mở tủ y phục ra.

“Hôm nay có tiệc đón gió, điện hạ muốn mặc bộ y phục nào?”

Y phục trong tủ, đều là màu sắc trước kia ta thường mặc.

Ta đưa ngón tay chỉ một cái màu xanh nhạt: “Nó đi.”

Ai ngờ thị nữ kia lại không nhúc nhích.

“Điện hạ có điều không biết, nàng khẽ: "Lâm tiểu thư thích mặc màu xanh lá, điện hạ không nên chọc Lâm tiểu thư mất hứng.”

Trong tủ y phục phàm là màu sáng, thị nữ đều là Lâm Uyển Như thích.

Ý ở ngoài lời, những bộ y phục này, ta cũng không thể mặc.

Ta biết, những thị nữ này đều nghe lệnh Lâm Uyển Như.

Nàng ta mặc dù không phải là người của hoàng thất Tư Đồ, giống Bùi Tịch ở trong cung.

Đương kim bệ hạ chưa cưới vợ, công việc trong cung Bùi Tịch đều giao toàn bộ cho nàng ta phụ trách.

Giống như cái tát trong ngày đầu tiên, giống như việc khó dễ trong ngày hôm nay, sau này nhất định đều là thái độ như thế.

Trang phục cung đình Thiên Tề vốn phức tạp khó mặc, thị nữ không hỗ trợ, ta căn bản không tự mặc .

Ta im lặng, lấy từ trong rương ra một bộ y phục màu xám đơn giản.

Mấy thị nữ liếc mắt một cái, liền kết ra ngoài cửa cắn hạt dưa.

Ta tự mặc y phục và đi ra ngoài.

Đến đại điện, Bùi Tịch vừa thấy ta, liền nhíu mày.

“Không phải đãtặng cho nàng bốn năm bộ y phục sao?”

“A Tịch, ngài đừng trách công chúa.” Lâm Uyển Như ngồi ở phía dưới lập tức : "Đồ này là của Bắc Lệ, xem ra công chúa nhớ Bắc Lệ rồi.”

Bùi Tịch giật mình, lập tức lạnh lùng sang.

Chỉ là Lâm Uyển Như đột nhiên chỉ vào dây lưng y phục của ta “Điện hạ buộc dây lưng lỏng như , ở Thiên Tề chúng ta, tóm lại là không tốt đâu!”

Ở đây không thiếu thế gia quý nữ, đều xì xào bàn tán.

“Đây là cách ăn mặc của Bắc Lệ phải không?”

“Ở chỗ chúng ta, nữ tử Câu Lan* cũng không mặc như thế đâu.”

*(nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc)

Sắc mặt Bùi Tịch càng thêm xanh mét.

Tay của ta không có sức, quả thật buộc không chặt.

Nhưng nếu ta như thế, nhất định sẽ bị Bùi Tịch là kiếm cớ bào chữa kiêu căng.

Rốt cuộc, hắn không bao giờ tin ta.

Kinh nghiệm ở Bắc Lệ đã khiến ta dưỡng thành thói quen nhận sai, ta lập tức quỳ xuống, nhẹ giọng là lỗi của ta, quấy nhiễu hứng thú của mọi người, ta sẽ về.

Tiếng vừa ra, toàn bộ đại điện đều an tĩnh.

Ta biết họ đang ngạc nhiên điều gì.

Nếu ta vẫn là Tam công chúa hoàng huynh nâng niu trong lòng bàn tay, nhất định sẽ không nhịn cơn tức này.

Nhưng ta đã sớm không phải là ta lúc đó. Cũng đã sớm không có ai nâng đỡ ta trong lòng bàn tay.

Phía trên im lặng hồi lâu, đế vương trẻ tuổi khẩn trương Bùi Tịch, không dám lên tiếng.

Ta nghĩ hắn không lời nào hẳn là ngầm đồng ý, bản thân mình càng nên tự giác một chút, liền đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài điện.

Ai ngờ phía sau lại truyền đến một tiếng quát lạnh: “Dừng lại!”

Ta quay đầu, đang muốn quỳ xuống lần nữa, Bùi Tịch đã đi xuống, một tay kéo ta dậy.

Dây lưng lỏng lẻo trên người lập tức bị hắn buộc chặt.

“Ai cho nàng đi? Đón gió cho nàng, qua đó ngồi!”

Nói thật, ta trước kia, quả thật vô cùng náo nhiệt, thích nhất là tham gia yến hội.

Nhưng hiện tại, ta cũng rất sợ những sự kiện như .

Bởi vì ở Bắc Lệ, Tam hoàng tử sẽ mang theo ta tham gia yến hội, lúc hắn uống say, sẽ lấy việc đánh ta niềm vui.

Trong bữa tiệc, ta im lặng ăn uống, chỉ mong nhanh chóng kết thúc.

Nhưng tâm Bùi Tịch dường như không tốt lắm.

Thậm chí mấy lần Lâm Uyển Như với hắn, hắn cũng chỉ thản nhiên trả lời, ánh mắt liếc về phía ta, luôn lạnh lùng.

Trong lòng ta nổi lên lo lắng, quả nhiên, chỉ chốc lát sau, trừng đã tới.

Dưới sự ra hiệu của Bùi Tịch, rất nhiều người đều tới tìm ta kính rượu.

Đại điện chuẩn bị toàn rượu mạnh, ta ở Bắc Lệ thường ăn cơm thiu, dạ dày sớm đã yếu ớt không chịu nổi, những rượu này rót xuống, sợ là mạng cũng phải mất bảy tám phần.

Nhưng ta không thể cự tuyệt, bởi vì mặc dù cự tuyệt, chỉ cần một ánh mắt của Bùi Tịch, ta liền không thể không uống.

Nghĩ rằng dù sao uống hay không cũng không sống bao lâu, ta liền uống hết ly này đến ly khác.

Có người khen công chúa tửu lượng tốt.

Ta trước kia quả thật rất thích uống rượu, có một lần còn chuyện , chạy đến viện Bùi Tịch tạm nghỉ, lớn tiếng với hắn ta thích hắn.

Có lẽ kể từ đó, hắn cũng đã rất phiền ta rồi.

Trong dạ dày đau đớn như thiêu đốt, lúc này, Lâm Uyển Như bưng chén rượu, khanh khách đi tới: “Ta mới là người nên kính điện hạ, cảm tạ điện hạ năm đó chủ thay ta đi Bắc Lệ con tin.”

Đám người lập tức có tiếng ca ngợi.

“Không hổ là hậu duệ của tướng quân, có ơn khắc báo.”

“Lâm tiểu thư là tấm gương mẫu mực của chúng ta.”

“Chúng ta uống ba ly, thế nào?” Nàng rót đầy cho ta.

Ta Bùi Tịch, hắn không gì, xem như ngầm đồng ý.

Nhưng ta lại thật sự không thể bồi nàng ba chén.

Hai mắt tối sầm, ta ngã thẳng xuống đất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...