Vì thế, ta bị Bùi Tịch đưa đến Bắc Lệ con tin.
Sau khi ta đến Bắc Lệ, Tam hoàng tử trút hết nỗi đau mất vợ lên người ta, trực tiếp sai người ném ta xuống thủy lao.
Cho đến khi Thiên Tề đến lần nữa, hắn mới thả ta ra.
Mà người đại diện Thiên Tề đi sứ Bắc Lệ lại là Lâm Uyển Như.
Sau khi nàng trở lại Thiên Tề, Bùi Tịch đã đấu tranh chống lại mọi ý kiến phản đối, vì một nữ tử như nàng mà tìm một chức quan.
Ta lén viết một phong thư, trên đó viết cảnh ngộ thực tế của ta ở Bắc Lệ, nhờ nàng giao cho Bùi Tịch.
Sau khi Lâm Uyển Như nhận thư, khanh khách : “Điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ chuyển giao cho Bùi đại nhân.”
Ta cũng từng ước mơ, sau khi Bùi Tịch đọc thư, biết Bắc Lệ bội tín, sẽ đón ta trở về. Nhưng ai ngờ, ta cũng không đợi xe ngựa tới đón, lại đợi lửa giận của Tam hoàng tử.
Ngày đó, ta bị đánh đến hấp hối, hắn bóp cằm của ta hung hăng : “Ngươi còn dám đưa thư? Ngày đầu tiên ngươi bị đưa tới đây, Bùi Tịch đã bảo Lâm Uyển Như chuyển lời cho ta, ngươi chính là người đưa tới để bản vương phát tiết. Hắn bảo ta dạy dỗ ngươi thật tốt, để ngươi biết cái gì gọi là nghe lời.”
Từng trận roi quất xuống, vết thương của ta đau rát.
Lúc này ta mới biết , vốn dĩ Bùi Tịch chán ghét ta như .
Ta rõ ràng thích hắn như mà. Ta vì hắn học thêu thùa, mười đầu ngón tay đều bị kim đâm, chỉ vì có thể thêu cho hắn một cái hà bao đẹp nhất trên đời.
Dạ dày hắn không tốt, thường xuyên thức đêm vì công việc, ta liền tự mình đến phòng bếp nhỏ canh ấm cho hắn, trông coi hầm một đêm.
Biết hắn thích yên tĩnh, ta tận lực thu lại tính cách thích chơi thích nháo của mình, mài mực cho hắn, cùng hắn đọc sách viết chữ.
Khi đó, ngay cả hoàng huynh cũng ghen tị với hắn, ta đối với hắn quá mức để ý.
Ta cẩn thận đi theo sau hắn, chỉ cầu xin hắn có thể ta một cái.
Hắn không thích ta, thấy ta phiền thì cứ cho ta biết, đẩy ta ra là rồi.
Nhưng hắn cũng không hề , quay lưng lại vì chê ta phiền, dùng thủ đoạn như thế để trừng ta.
Hoàng cung Bắc Lệ quen tra tấn người, bọn họ có một loại bí dược, bôi lên đau nhức không thôi, lại có thể khiến vết thương liền mà không để lại sẹo.
Như , người trong cung căn bản không đưa ra chứng cứ bị ngược đãi.
Vì thế, ta đang không ngừng bị đánh, bị thương, bôi thuốc, lại bị đánh trong những ngày tuyệt vọng, dần dần học cách ngoan ngoãn.
Ta quên mất mình là công chúa, ngoan ngoãn tự xưng là nô tỳ, trở thành nô tỳ rửa chân của Tam hoàng tử.
Tam Hoàng Tử âm bất định, chỉ cần mất hứng nhấc chân sẽ đạp vào n.g.ự.c ta.
Để bị đánh ít một chút, ta học cách tự tát mình trước khi Tam hoàng tử tức giận, học cách chủ hèn mọn lấy lòng người.
Tam hoàng tử đối với biến hóa của ta đều rất hài lòng.
Hắn khen ta là một con ch.ó ngoan ngoãn.
Ta vốn cho rằng, Bùi Tịch vĩnh viễn cũng sẽ không tới đón ta.
Nhưng ai ngờ, ba năm sau, hắn lại phái người đến, đón ta về Thiên Tề.
Bạn thấy sao?