Mấy ngày sau, trong lao truyền đến tin tức, Lâm Uyển Như thừa dịp lúc ăn cơm, cắn lưỡi tự sát.
Thì ra mới ba tháng, nàng ta đã chịu không nổi.
Vậy mà ta đã nhịn suốt ba năm.
Sau khi Lâm Uyển Như c..hết, có lẽ Bùi Tịch cảm thấy ta bớt giận, mỗi ngày đều tặng cho ta các loại đồ chơi quý hiếm, cũng bắt tay chuẩn bị hôn sự của chúng ta.
Hai tháng sau, chúng ta ở trong cung thành thân, Bắc Lệ cũng phái người đến chúc mừng.
Trong hoa viên trong cung, ta bị Tam hoàng tử Bắc Lệ say khướt chặn đường.
“Đây không phải là con ch.ó nhỏ nghe lời của ta sao?” Hắn hì hì nâng cằm ta lên: “Đừng , ngươi đi, bổn vương còn rất nhớ ngươi.”
Ta góc áo màu đen lóe lên sau thân cây, thoáng cái liền quỳ xuống.
Ta lập tức tự tát mình một cái, giọng van xin: "Nô tỳ sẽ nghe lời, cầu xin Tam hoàng tử tha thứ! Làm ơn!”
Tam hoàng tử lên , tiếng còn chưa dừng lại, đã bị một người đạp mạnh vào ngực.
“A Tịch!” Ta vừa khóc vừa vọt vào trong n.g.ự.c hắn, không ngừng run rẩy.
Ta gắt gao kéo ống tay áo hắn: “Ta, ta chỉ là, thấy hắn, thậm chí chỉ nghĩ đến hắn, đều rất sợ hãi!”
Đêm đó, Bùi Tịch vẫn ôm chặt ta, thân thể không ngừng run rẩy.
Ta rúc vào trong n.g.ự.c hắn, tâm lại bình tĩnh dị thường.
Ta biết, hắn đang hối hận.
Hối hận năm đó tiễn ta đi, hối hận ba năm cho ta chịu khổ.
Mà hối hận của hắn, sẽ trở thành đao kiếm sắc bén nhất của ta.
Bạn thấy sao?