Con Tin – Chương 12

Sau đó, Bùi Tịch như là thay đổi thành người khác.

Hắn toàn lực đi tìm những thảo dược quý hiếm kia, g..iết những thị nữ khinh bỉ ta, mỗi ngày đều đến thăm ta.

Hắn thậm chí còn tìm cho ta một con mèo trắng mới.

Chỉ là ta không bao giờ chuyện với hắn.

Hôm nay, hắn lại tới, rất nhiều lời.

“A Diên, ta thật ra, ba năm qua, rất nhớ nàng.”

“Ta thừa nhận lúc trước là cảm thấy nàng phiền một chút, cảm thấy nàng giống như cái đuôi cắt không , luôn đi theo phía sau ta, sau khi nàng rời đi, ta lại phát hiện, thật ra ta đã sớm quen với cuộc sống có nàng.”

“Ba năm nay, ta thường xuyên nhớ tới những ngày chúng ta ở bên nhau, lúc ta viết chữ, nàng sẽ chạy sang một bên lẳng lặng mài mực, cũng không kiên trì bao lâu, sẽ ghé vào bên cạnh ta ngủ.”

“Nhưng lúc ấy ta hối hận cũng vô dụng, ba năm con tin là minh ước hai nước đã ký kết, ta cũng không thể sớm đón nàng trở về.”

“Ta tưởng nàng ở đó, sống cũng không tệ, ta sợ nàng ghi hận ta vì đã bắt nàng con tin, lại sợ nàng ở bên kia quên mất ta.”

“Sợ cái gì cái đó thật sự đã tới, sau khi nàng trở về, dáng vẻ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm kia, ta thật sự chịu không nổi, cho nên mới nổi giận với nàng.”

“Diên Nhi, hắn kéo tay ta, là lỗi của ta, ta không nên không tin nàng, Lâm Uyển Như ta đã bắt , chuyện này, ta nhất định sẽ giải thích cho nàng, không? Ta nhất định tìm dược thảo kia, chữa khỏi cho nàng. Hắn bắt lấy tay ta hôn lung tung: "Nàng yên tâm, thiên hạ này, không có chuyện gì ta không . Sau này nàng muốn gì ta đều đáp ứng.”

Ta lặng lẽ hắn.

Ta nhớ rõ mình đã mở miệng : “Hành cung có suối nước nóng, có thể chữa thương, ta có thể đi dùng sao?”

Hắn sửng sốt, lập tức mừng rỡ sờ lên tóc của ta: “Đương nhiên có thể, ta đi cùng nàng.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...