Con Tin – Chương 11

Ta kéo kéo tay áo Lạc Minh, lắc lắc đầu.

Ai ngờ hắn lại nóng nảy: “Năm đó, công chúa điện hạ vì cứu ngài, lúc lên núi Tuyết Sơn bị cảm nặng, nàng lại đem khu hàn hoàn của mình cho ngài, nên cơ thể không nổi một nếu bị tổn thương.”

Bùi Tịch không thể tin về phía ta: “Tuyết Sơn?”

“Nhưng ngài thì sao? Chẳng những không báo đáp ơn cứu mạng của nàng, còn đưa nàng đến Bắc Lệ chịu tra tấn.”

“Tra tấn?” Bùi Tịch sững sờ : "Tra tấn cái gì? Chúng ta có văn thư ước định của hai nước, nàng chỉ đi con tin.”

Lạc Minh khẩy.

“A Diên,” Bùi Tịch bước nhanh tới: “Chỗ nào không tốt.”

“Bùi thừa tướng còn muốn lừa gạt mình bao lâu, ngài thật ra cũng nhận ra, công chúa so với trước đây rất khác, cho nên mới gọi ta vào cung không phải sao?”

Lạc Minh trầm giọng : “Bí dược của Bắc Lệ, bôi thuốc vào sẽ đau nhức không ngừng, sẽ làn da tựa như đổi mới, hoàn toàn không ra dấu vết đánh đập, dáng vẻ công chúa như , ít nhất bị tra tấn không dưới trăm lần. Nhìn không có bất kỳ vết thương nào, thật ra thân thể sớm như lá khô gió tàn, tiếp tục như , sợ là một năm cũng khó có thể chống đỡ .”

“Không có khả năng! Bọn họ sao dám đối với xử như với công chúa của Thiên Tề!”

"Sao lại không dám, ngài bảo Lâm Uyển Như truyền lời, không phải sao?"

“Ta không có, ta chưa bao giờ truyền qua lời như .” Cả người hắn đều run rẩy.

Ta vươn tay, "Nếu không phải Thiên Tề cho phép, Tam hoàng tử sao lại hành hạ ta như ? Lúc ta dùng hai tay này rửa chân cho Tam hoàng tử, nhiệt độ nước không thích hợp, hắn liền đánh gãy ngón tay của ta, lại cho ta dùng bí dược Bắc Lệ, khiến vết thương không thể ra. Không những thế, mọi chỗ trong thân thể ta đều bị đánh đập, mọi chỗ đều đóng vảy, bôi thuốc, lại đóng vảy, cứ đánh đập, cứ bôi thuốc.”

“Làm sao có thể? Làm sao có thể?! Rõ ràng Lâm Uyển Như rằng nàng sống rất tốt.” Thân hình hắn bất ổn, lập tức đỡ lấy bàn, há mồm thở dốc.

Lạc Minh thở dài.

“Công chúa vốn khỏe mạnh, lại bị cảm lạnh ở Tuyết Sơn, hiện giờ trừ phi có thể tìm dược thảo quý hiếm, mới có thể kéo dài tuổi thọ.”

“Năm đó, Tuyết Sơn” Bùi Tịch quay đầu, ngơ ngác ta.

“Là ta đến Tuyết Sơn xin thuốc của Lạc tiên sinh, cứu ngài.” Ta mở miệng: “Năm đó hắn đã với ngài ngài không tin ta. Nhưng năm đó người cứu ngài, đúng là ta. Đây cũng là chuyện ta hối hận nhất đời này.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...