Con Ruột Của Tôi [...] – Chương 5

Cậu còn đưa ra kế hoạch chi tiết: cậu đã bắt đầu tự học kiến thức cấp 3, dự định trước tuổi 15 sẽ vào đại học, và trong thời gian đại học sẽ chuẩn bị khởi nghiệp để kiếm tiền nuôi con trai.

Tôi nghe mà giật khóe miệng.

Thật đấy, thiếu niên, cậu định thật đấy à?

Tôi biết cậu là thiên tài, cũng đâu cần liều lĩnh đến thế?

Tạ Khôn Ngọc dịu dàng Tiểu Viễn, bế cậu lên đùi và cùng con, tỏa ra khí chất vĩ đại như một người cha thực thụ.

Tôi: “…”

Cậu có cần nhập vai nhanh đến không?

Khi chúng tôi trao đổi WeChat, cậu ấy lập tức chuyển khoản cho tôi mười vạn, là tiền cấp dưỡng cho con trai.

Tâm trạng tôi càng thêm phức tạp: “Tạ Khôn Ngọc, ừm… cậu cũng thấy đấy, nhà tôi đâu thiếu tiền.”

Chân cậu đang đứng trên sàn nhà của căn biệt thự đấy!

Tạ Khôn Ngọc mỉm : “Chị cũng rồi, tôi là bố của Tiểu Viễn, tôi có trách nhiệm tròn bổn phận của một người cha.”

Tôi nghi ngờ: “Cậu thật sự chỉ mới 13 tuổi?”

Tạ Khôn Ngọc thản nhiên đáp: “Chị muốn xem chứng minh nhân dân của tôi không?”

Tôi quay mặt đi: “Thôi, không cần.”

Nếu cha của đứa bé là một người trưởng thành có trách nhiệm, dù chỉ mới 18 tuổi, tôi cũng có thể an tâm cùng cậu ấy chia sẻ việc nuôi dạy con.

Nhưng cha đứa bé… chỉ mới 13 tuổi!

Theo lộ trình trưởng thành bình thường, lẽ ra cậu ấy đang học lớp 7!

Làm cha cái gì chứ, chính cậu ấy còn là một đứa trẻ mà!

Một cảm giác tội lỗi bỗng trào lên trong tôi. Tôi đâu định để một đứa trẻ 13 tuổi phải nuôi một đứa trẻ 5 tuổi. Tôi : “Cậu vẫn nên trọng vào việc học của mình trước. Chuyện của con cứ để tôi lo, nếu cuối tuần có thời gian rảnh, cậu có thể dẫn Tiểu Viễn đi chơi.”

Tạ Khôn Ngọc không tán thành, tôi: “Chị à, chị không còn là học sinh, công việc chắc chắn rất bận rộn.”

Tôi bực bội : “Dù có bận thì tôi vẫn là một người lớn, cậu chỉ là một cậu nhóc 13 tuổi, lo học hành cho tử tế đi.”

Tạ Khôn Ngọc: “Thật ra tôi nghĩ…”

Tôi ngắt lời: “Cậu nghĩ là cậu nên học thật giỏi, ngày càng tiến bộ.”

Tạ Khôn Ngọc: “…”

14

Trong công ty của mẹ, tôi cờ gặp “em trai tiện nghi” Bùi Tịch.

Tiểu Viễn hớn hở vẫy tay gọi: “Cậu tiện nghi~”

Gương mặt lạnh lùng của em trai tiện nghi lập tức sụp đổ. Cậu ta đưa tay bóp miệng Tiểu Viễn, giọng đầy ám ảnh: “Mẹ con lại dạy con cái gì thế? ‘Cậu tiện nghi’ à?”

Tiểu Viễn lắc đầu, giọng ngây thơ: Tại vì mẹ… bảo cậu là tiện nghi… nên cậu là… cậu tiện nghi của con~ Cô tiện nghi… không ở đây sao~”

Tôi: “…”

Con đúng là con ngoan của mẹ.

Em trai tiện nghi buông tay ra, giọng cực kỳ khó chịu: “Cô tiện nghi của con ở chỗ ông ngoại, tôi khuyên con tránh xa ta ra một chút.” Cậu ta dọa Tiểu Viễn, “Không thì con nhỏ như thế này, ta chỉ cần một miếng là nuốt trọn.”

Tiểu Viễn: “!”

Cậu nhóc ôm đầu: “Con không ngon chút nào! Thật đấy!”

Tôi liếc mắt Bùi Tịch: “Sao lại dọa nó?”

Bùi Tịch nhạt: “Dọa cháu trai của mình thì sao? Ồ, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là tiện nghi của tôi đến.”

Tôi: “…”

Mẹ tôi đúng, em trai tiện nghi này đúng là thù dai.

Tôi : “Bây giờ là 10 giờ sáng, nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay là thứ Hai đúng không? Cậu không ở trường mà chạy đến công ty mẹ tôi gì? Đứng nhất rồi hay sao mà ở đây lượn lờ!”

Em trai tiện nghi tôi đầy kỳ quặc: “Sao chị biết tôi lần này thi đứng nhất cả khối? Tôi đến đây để bàn với mẹ tôi xem sau khi thi tốt nghiệp cấp 2 xong có nên nhảy lên lớp 12 chuẩn bị thi đại học luôn không? Dù sao thì tôi đã tự học xong hết chương trình cấp 3 rồi. Hay là tham gia thi toán hoặc vật lý để tuyển thẳng vào đại học cho nó sang chảnh hơn?”

Tôi: “…”

Thật không ngờ, người trò hề lại chính là tôi.

Em trai tiện nghi đáp trả: “Bây giờ là 10 giờ thứ Hai, nếu tôi nhớ không nhầm, đây là giờ việc của chị, sao chị không ở bộ phận nhân sự mà chạy lên phòng tổng giám đốc gì?”

Tôi đảo mắt: “Tổng giám đốc là mẹ tôi, tôi thích đến thì đến.”

Em trai tiện nghi khẽ : “Cứ như tổng giám đốc không phải mẹ tôi .”

15

Ông bà nội và ông bà ngoại rất thích Tiểu Viễn. Sau khi biết nguồn gốc của Tiểu Viễn, từ kinh ngạc ban đầu, họ dần chấp nhận và không ngừng cảm thán về những điều kỳ diệu trên thế gian.

Tạ Khôn Ngọc cũng gặp bố mẹ tôi.

Mẹ tôi đối xử với cậu ta cũng khá tốt.

Nhưng bố tôi thì khác, ông thế nào cũng thấy chướng mắt cậu thiếu niên này, người sẽ trong tương lai “cướp” con ông.

Tuy nhiên, vì Tạ Khôn Ngọc mới chỉ 13 tuổi, ông cũng không dám quá.

Tạ Khôn Ngọc dù biết thân phận của những người lớn này đều rất cao, cậu vẫn giữ thái độ tự nhiên, không kiêu ngạo cũng không khúm núm. Cậu thể hiện mình là một thiếu niên mười điểm, lịch sự, nhã nhặn, qua vẻ dịu dàng đó, thật ra cậu vẫn khá thờ ơ, chỉ khi đối diện với Tiểu Viễn, cậu mới lộ ra nụ chân thành thực sự.

16

Tạ Khôn Ngọc không muốn đẩy hết trách nhiệm nuôi dạy con cho tôi, tôi cũng không thể thuyết phục cậu ta, thế là cả hai bắt đầu cùng nhau chăm sóc Tiểu Viễn hàng ngày.

Tôi còn mua cho Tiểu Viễn một chiếc khóa dài mệnh, cầu chúc cho cậu sống lâu trăm tuổi, ý nghĩa vô cùng tốt đẹp.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Khi tôi bận rộn với công việc, cậu ta sẽ đi đón con.

Khi cậu ta bận rộn với các kỳ thi và cuộc thi, tôi lại đi đón con.

Vào cuối tuần, Tiểu Viễn ngồi chơi lắp ráp, tôi ngồi bên cạnh xem tài liệu, còn Tạ Khôn Ngọc thì ngồi bài tập.

Bên cạnh tôi là tách trà nóng do Tạ Khôn Ngọc pha, trên bàn của cậu ta là ly sữa nóng do tôi chuẩn bị.

Bầu không khí yên bình và ấm áp, khiến tôi thoáng chốc cảm nhận một chút hương vị của gia đình.

17

Hai em trai và em “tiện nghi” thường xuyên đến nhà tôi chơi.

Hôm nay, Tạ Khôn Ngọc đang bận rộn nấu ăn trong bếp, còn Tiểu Viễn thì cúi người đi ra, hai má phồng lên như một chuột đang giấu thức ăn.

Tôi đang đắp mặt nạ, liếc cậu bé lén lút kia: “Tiểu Viễn, con lại ăn vụng cái gì thế?”

Tiểu Viễn ngập ngừng đảo mắt: “Mẹ ơi, con thật sự không ăn trộm cánh gà rán!”

Tôi: “…”

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Tiểu Viễn vội vàng : “Có khách đến, con đi mở cửa!”

Cậu bé xong liền nhảy chân sáo chạy ra mở cửa.

Rất tốt, hai đứa em “tiện nghi” lại đến rồi.

Tiểu Viễn nghiêng đầu hỏi: “Cậu tiện nghi, tiện nghi, hai người đến ?”

Ngay lập tức, tôi thấy mặt hai đứa em “tiện nghi” xanh mét.

Bùi Tịch bực bội: “Tiểu Viễn! Anh đã bao nhiêu lần rồi, bỏ chữ ‘tiện nghi’ đi!”

Ôn Nghiên lạnh lùng : “Chẳng qua là mẹ cậu dạy dỗ kỹ thôi.”

Bùi Tịch mà như không: “Nhóc này thật khôn khéo, ở ngoài thì gọi Tạ Khôn Ngọc là ‘’, về nhà thì gọi là ‘bố’. Khi nào cần dùng đến tôi thì gọi là ‘cậu’, lúc không cần thì thêm chữ ‘tiện nghi’ vào.”

Tiểu Viễn chỉ chớp chớp mắt, không đáp lời.

Bùi Tịch không nhịn véo má cậu bé một cái.

Tôi không phải người thân thiết lắm với họ: “Sao các người cứ chạy đến nhà tôi ?”

Ôn Nghiên không chút ngượng ngùng: “Vì nghe hôm nay Tạ Khôn Ngọc sẽ đến đây.”

Tôi: “?”

Bùi Tịch thẳng: “Tóm lại là chúng tôi đến ăn chực.”

Tôi: “…”

Tuy Tạ Khôn Ngọc nấu ăn rất ngon, hai người cũng không cần đi xa thế này để đến nhà tôi ăn ké chứ?

Tạ Khôn Ngọc vừa hoàn thành món cuối, tháo tạp dề xuống, thấy hai người nữa trong phòng khách cũng chẳng mấy bất ngờ: “Đã đến thì ngồi xuống ăn cơm đi.”

“Được ạ, rể.” Ôn Nghiên hớn hở kéo ghế ngồi xuống.

Tôi trố mắt một đóa bạch liên biến thành một kẻ háu ăn.

Trước đây, Ôn Nghiên rất không ưa tôi, thường xuyên năng mỉa mai, ám chỉ tôi trước mặt bố, nhiều lần bị Tạ Khôn Ngọc thấy.

Tôi chẳng để ý.

Nếu ta thật sự thành công, bố tôi đã không thương tôi như suốt mười mấy năm qua.

Nhưng, Ôn Nghiên có một điểm yếu chí mạng: ta cực kỳ đam mê ẩm thực, mà món ăn Tạ Khôn Ngọc thì đúng gu của ta.

Dù không ưa tôi, ta vẫn đến nhà tôi ăn chực.

Đã từng có lần, Tạ Khôn Ngọc thẳng thắn mời ta rời đi, rằng lần này không có phần của ta.

Ôn Nghiên như muốn nứt ra.

Sau đó, ta phải xin lỗi tôi, cam đoan sẽ ngoan ngoãn hơn, còn mang đồ chơi cho Tiểu Viễn, Tạ Khôn Ngọc mới chịu cho ta lên bàn ăn.

Lúc này, ánh mắt Ôn Nghiên sáng lên khi thấy trên bàn đầy những món ăn: cánh gà rán, đầu cá hấp ớt, tôm hấp trứng, sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu…

Ban đầu tôi còn thắc mắc tại sao Tạ Khôn Ngọc lại nấu nhiều món như . Cậu ấy thần bí : “Chốc nữa chị sẽ biết.”

Hóa ra cậu ấy đã đoán trước sẽ có người đến ăn chực!

Lúc này, chuông cửa lại reo.

Tiểu Viễn lại ra mở cửa.

Tôi thấy gương mặt của bố mẹ mình, cái đầu nhỏ nảy ra một dấu chấm hỏi lớn: “Hai người cũng đến à?”

Bố cố giữ bình tĩnh: Đến xem con và Tiểu Viễn.”

Bùi Tịch chẳng ngần ngại vạch trần: “Họ cũng đến ăn chực thôi.”

Bố mẹ tôi: “…”

Tôi: “…”

Tạ Khôn Ngọc bật : “Chú dì đã đến thì ngồi xuống ăn cơm luôn đi.”

Bố mẹ tôi như không nghe thấy câu của Bùi Tịch, ngồi xuống bàn, và cả nhà bắt đầu ăn uống vui vẻ.

Được rồi, tôi cũng phải thừa nhận rằng Tạ Khôn Ngọc nấu ăn thật sự tuyệt vời. Món chân giò heo vừa béo vừa mềm, ngon không chịu !

Tạ Khôn Ngọc chu đáo đặt sẵn nước ấm và khăn giấy bên cạnh tôi và Tiểu Viễn.

“Cô! Không giành cánh gà của cháu!”

“Bùi! Tịch! Đặt miếng thịt kho cuối cùng xuống ngay!”

“Ôn Nghiên! Mau bỏ đũa ra khỏi đĩa tôm!”

Sau bữa ăn, tôi vừa tức vừa lau miệng, trong đầu hiện lên cảnh Ôn Nghiên đắc ý bỏ con tôm cuối cùng vào miệng, rồi tôi đầy thách thức.

Mỗi người một con tôm, mà Ôn Nghiên ăn một mình hai con, còn tôi là người duy nhất chẳng ăn miếng nào.

Lúc này, trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện một đĩa tôm mới.

Tạ Khôn Ngọc mỉm tôi.

Trong những năm qua chiều cao của cậu ấy tăng vùn vụt. 17 tuổi, cậu ấy đã cao đến 1m85.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...