Con Ruột Của Tôi [...] – Chương 4

Tôi bất giác lùi lại một bước, không ngờ trong cảnh này lại gặp cha của con mình!

Cha của con tôi… có vẻ hơi bạo lực?

Tiểu Viễn sớm đã che mắt lại, qua khe ngón tay vẫn len lén , nửa muốn , nửa sợ không dám .

Tôi con và hỏi rất nghiêm túc: “Đây là cái mà con gọi là cha rất dịu dàng, rất ân cần sao?”

Nói xong, tôi bỗng nhận ra điều gì đó.

Đúng là rất dịu dàng, không thấy cậu ấy như làn nước xuân sao?

Cũng đúng là rất “ân cần,” bởi một đám người bị đánh dập “chặt” xuống đất, còn cậu nhóc bị cậu ấy áp chế chẳng những cơ thể mà cả đầu cũng dán chặt xuống đất, rất chi là “ân cần.”

Tiểu Viễn hạ tay xuống, tỏ vẻ không phục: “Nhưng con chưa bao giờ thấy bố mắng ai, cũng chưa bao giờ thấy bố đánh ai.”

Tôi chuẩn bị kéo Tiểu Viễn rút lui chiến lược, trả lời: “Đó là vì bố con không muốn để con thấy thôi.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao lúc xem tài liệu về ông bác của Khôn Ngọc, tôi lại thấy không ổn.

Khôn Ngọc trông thì giống một học sinh xuất sắc với tính cách ôn hòa dễ bắt nạt, với kiểu “ như không ,” trả đũa đến cùng và cái đầu thông minh để học lớp 9 ở tuổi 13, ông bác cậu ấy… thôi, tôi thắp cho ông bác một nén nhang.

Lúc này, đám học sinh xung quanh cũng phát hiện ra tôi. Họ ngẩn ra, có vẻ không ngờ rằng trong con hẻm hẻo lánh này lại có người đi qua.

Khôn Ngọc ngẩng đầu lên, đôi lông mi hơi cong, đôi mắt phượng hơi nhếch lên nở nụ rất quyến rũ, câu ra lại là: “Còn đứng đó gì? Đám ngốc này chắn đường người ta rồi.”

Một đám thanh thiếu niên phản ứng lại: “À à.”

Ngay sau đó, mấy cậu nam sinh đứng đó không chút khách sáo, lần lượt đá các nạn nhân nằm giữa hẻm về góc tường. Một trong số đó còn rất thân thiện : “Hai chị và cậu nhóc này không sao chứ? Chướng ngại đã dọn sạch, mọi người đi qua đi.”

Tôi có chút muốn đưa tay lên đỡ trán.

Mấy cậu này cũng lịch sự quá nhỉ.

Tôi với họ, định kéo Tiểu Viễn rời đi.

Tiểu Viễn à, cái cảnh này không tiện nhận cha đâu, mình từ từ tính tiếp nhé…

“Bố ơi!” Một giọng trẻ con trong sáng vang lên trong con hẻm nhỏ.

Mọi người đều ngẩn ra.

Đứa trẻ này đang gọi ai là bố?

Họ vô thức ra phía sau, kỳ lạ là không có người lớn nào cả.

Dù vừa rồi thấy “bố” đánh người, Tiểu Viễn chẳng sợ chút nào. Có lẽ vì đó là bố cậu, hoặc có lẽ vì cậu nghĩ rằng tuy bố rất dữ, sẽ không mình. Tiểu Viễn buông tay tôi ra, chạy lon ton đến cạnh thiếu niên dịu dàng kia, ôm chầm lấy chân cậu ấy.

Cậu nhóc thiếu niên với ánh mắt sáng rực, giọng trong trẻo gọi lại lần nữa: “Bố ơi! Bố ơi!”

Tất cả đều hóa đá.

Thiếu niên dịu dàng ấy không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh, mặt mũi như muốn nứt toác: “?”

Quỷ thần nào biết tại sao 13 tuổi cậu đã bị gọi là bố: “Nhóc con, em gọi ai là bố?”

Cậu nhóc rất đàng hoàng trả lời: “Anh chứ, bố ạ.”

Cậu rành rọt từng chữ: “Tạ Khôn Ngọc, là bố em.”

Tạ Khôn Ngọc: “…”

Tôi: “…”

Đám thiếu niên khác kêu lên: “Ồ!”, không thể tin . “Anh Khôn Ngọc, không ngờ lại đáng sợ như !”

“Anh Khôn Ngọc, giấu chúng tôi đi sinh con rồi hả?”

“Anh Khôn Ngọc, có con trai từ khi nào thế?”

“Anh Khôn Ngọc…”

Tạ Khôn Ngọc xoa đầu Tiểu Viễn, một cái: “Các cậu bậy nữa xem, có tin các cậu lập tức biến thành con tôi không?”

Đám thiếu niên lập tức im bặt.

Tạ Khôn Ngọc nhẹ giọng hỏi: “Nhóc con, năm nay em bao nhiêu tuổi?”

Tiểu Viễn ngẩng cao đầu: “Năm tuổi ạ.”

Tạ Khôn Ngọc tiếp tục: “Nhưng mới 13 tuổi thôi, lớn hơn em không bao nhiêu, sao có thể là bố em ? Làm trai em thì còn hợp lý hơn, nhóc con, em nhận nhầm người rồi.”

Tiểu Viễn bực bội: “Nhưng thực sự là bố em mà!”

Tạ Khôn Ngọc cảm thấy lý với thằng nhóc này thật khó khăn.

Cậu còn nhỏ xíu thế này, sao đã có con !

Ánh mắt của Tạ Khôn Ngọc dừng trên người tôi, nở một nụ dịu dàng: “Nhóc con đừng loạn nữa, về nhà với chị đi.”

Chị?

Tiểu Viễn nghĩ rằng mình cần chỉnh lại cho bố, rất nghiêm túc : “Bố, chị ấy không phải chị con, mà là mẹ con!”

Tạ Khôn Ngọc: “…”

Đám thiếu niên: “…”

Trong mắt Tạ Khôn Ngọc lóe lên vẻ bối rối, rồi cậu nghiêm túc tôi và : “Chị ơi, sinh con sớm sẽ tổn sức khỏe nghiêm trọng.”

Tôi: “…”

Tôi ngượng ngùng đến mức muốn thụt chân xuống đất để đào ra một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách.

Thôi rồi, dù sao giờ cũng đã gặp cha của Tiểu Viễn, chọn ngày chẳng bằng gặp ngay hôm nay, chi bằng sớm rõ sự thật với cậu ấy.

Thế là, tôi lịch sự hỏi cậu ấy liệu giờ cậu có rảnh không, và mời cậu sang nhà hàng bên cạnh để ngồi lại bàn bạc.

Tạ Khôn Ngọc Tiểu Viễn với ánh mắt ngưỡng mộ và thương. Cậu ấy chằm chằm vào đôi mắt phượng giống hệt mình của Tiểu Viễn, nhíu nhẹ mày. Biểu cảm của cậu phức tạp lạ lùng. Có lẽ họ đúng là cha con, Tạ Khôn Ngọc ngập ngừng rồi : “Được thôi.”

Cậu quay đầu bảo đám thiếu niên: “Các cậu về trước đi.”

12

Tiểu Viễn ngoan ngoãn ngồi cạnh tôi, Tạ Khôn Ngọc ngồi đối diện.

Tạ Khôn Ngọc bình thản lắng nghe tôi kể, hoàn toàn không tin: “Chị ơi, chị biết là tôi mới 13 tuổi. Đừng là 5 năm trước, ngay cả bây giờ, các… bộ phận ấy của tôi còn chưa phát triển hoàn chỉnh, chưa từng chuyện đó với bất kỳ nào, thì sao có thể có con .”

Tôi nghiêm túc giải thích: “Nhưng… nếu Tiểu Viễn là người xuyên không từ tương lai về thì sao?”

Tạ Khôn Ngọc càng không tin: “Chị ơi, chị phải tin vào khoa học, những thứ hư ảo như là nhảm nhí.”

Tôi: “…”

Tôi đưa cho cậu ấy xem bức ảnh của Tiểu Viễn, cậu vẫn không tin: “Chị ơi, bây giờ công nghệ chỉnh sửa ảnh rất tiên tiến.”

Tôi: “…”

Tôi thật sự muốn kéo cả phòng xét nghiệm đến đây ngay lập tức, để họ xét nghiệm ADN giữa Tiểu Viễn và cậu ta tại chỗ!

Tôi mà như không : “Tạ Khôn Ngọc, tôi nghĩ cậu rất cần phải một xét nghiệm ADN với Tiểu Viễn.”

Tiểu Viễn mở to đôi mắt long lanh cậu ấy, buồn bã : “Bố ơi, tại sao bố không muốn nhận con?”

Tạ Khôn Ngọc rất thích Tiểu Viễn, vẫn cố gắng giải thích: “Tiểu Viễn, không phải bố không muốn nhận con, mà là bố ở độ tuổi này thật sự không thể có con .”

Tiểu Viễn: “Nhưng bố thực sự là bố của con mà.”

Tạ Khôn Ngọc bất đắc dĩ, để dứt điểm vấn đề, cậu ấy đồng ý: “Tôi có một người ở trung tâm xét nghiệm ADN. Chúng ta đến đó đi.”

Nhanh gọn lẹ.

Tôi dẫn hai “đứa trẻ” thẳng đến trung tâm xét nghiệm ADN. Lúc đó trung tâm vẫn chưa đóng cửa. Nhân viên lấy mẫu tóc có chân tóc của Tạ Khôn Ngọc và Tiểu Viễn, cũng như một ít máu, rồi bảo chúng tôi vài ngày nữa sẽ có kết quả.

Tạ Khôn Ngọc ném miếng bông tẩm máu vào thùng rác, lịch sự : “Mặc dù tôi không hiểu tại sao các người cứ khăng khăng rằng tôi là bố của Tiểu Viễn, điều đó không thể xảy ra. Nếu Tiểu Viễn cần thì tôi có thể trai của cậu ấy.”

Tiểu Viễn há hốc miệng, tôi như muốn hỏi: “Cái kiểu báng bổ thế này mà cũng à?”

Tôi đáp lại bằng một ánh mắt bảo rằng: “Con tự mà hiểu, bố con cứ đòi con, mẹ đây cũng hết cách rồi, đúng không?”

Nhìn cậu thiếu niên nhỏ xíu ấy điềm nhiên như , tôi không khỏi hả hê. Cứ đi, cứ đi, vài ngày nữa xem cậu còn không.

13

Thật sự thì…

Không ai có thể giữ bình tĩnh khi bỗng dưng có một đứa con ở tuổi 13 cả.

Ngay cả Tạ Khôn Ngọc, người trưởng thành sớm hơn cùng trang lứa, cũng không thể.

Ba ngày sau.

Dựa vào số điện thoại và địa chỉ tôi để lại, từ sáng sớm, Tạ Khôn Ngọc đã với hai quầng mắt đen sì, tay cầm bản xét nghiệm ADN, gõ cửa nhà tôi.

Tiểu Viễn tự mình ra mở cửa. Nhìn thấy bố mình đứng bên ngoài, ánh mắt cậu lóe lên niềm vui, rồi lại nhanh chóng giấu đi. Cậu giữ vẻ mặt nghiêm túc, : “Anh à?”

Tạ Khôn Ngọc: “…”

Gió thổi qua bản xét nghiệm trong tay Tạ Khôn Ngọc, trên đó là con số 99.99% cùng dòng chữ “Ủng hộ kết luận rằng Tạ Khôn Ngọc là cha sinh học của Tạ Viễn.” Khi lại, cái cách gọi “” bỗng trở nên vô cùng kỳ quái và khó hiểu.

Tôi nửa miệng: “Bố của con à, vào đi.”

Khuôn mặt dịu dàng của Tạ Khôn Ngọc khẽ nhăn lại một chút, rồi cậu bước vào.

Chúng tôi ngồi xuống sofa.

Tạ Khôn Ngọc đặt tờ xét nghiệm lên bàn trà, tôi cũng để tờ xét nghiệm của mình và Tiểu Viễn ra.

Tạ Khôn Ngọc tôi với vẻ phức tạp: “Hóa ra chị thật sự là mẹ của Tiểu Viễn.”

Tôi vô tội đáp: “Cậu chẳng phải cũng là bố của Tiểu Viễn sao?”

Thật lòng mà , vẻ ngoài khi trưởng thành của Tạ Khôn Ngọc đúng là kiểu tôi thích – dịu dàng, ấm áp, mang lại cảm giác rất thoải mái.

Nhưng bây giờ…

Cậu thiếu niên chỉ mới 13 tuổi, mặc dù đã có dáng dấp của một người trưởng thành trong tương lai, vẫn còn quá non nớt.

, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy tò mò về cậu, còn nam nữ ư, tôi chưa đến mức biến thành thú dữ để tâm với một cậu nhóc còn chưa tới 14 tuổi.

Tiểu Viễn reo lên một tiếng, chui vào giữa tôi và Tạ Khôn Ngọc, vui vẻ nắm tay tôi, rồi nắm tay Tạ Khôn Ngọc, đặt hai tay chúng tôi vào nhau, giọng ngọt ngào : “Đây là mẹ, đây là bố, bố mẹ phải luôn ở bên nhau!”

Tay tôi dù mảnh mai cũng lớn hơn tay của cậu thiếu niên Tạ Khôn Ngọc, mà lại tạo cảm giác rất hài hòa.

Tôi và Tạ Khôn Ngọc đều hiện rõ vẻ ngượng ngùng trên mặt.

Con trai à, bố mẹ con hiện tại không chỉ chưa quen biết, mà còn chẳng thể nào thành đôi !

Tạ Khôn Ngọc: “Nếu chuyện đã như , sao chúng ta không bàn về việc chăm sóc Tiểu Viễn?”

Cậu cố gắng chấp nhận sự thật rằng mình đã có con ở tuổi 13 – dù đứa con này có khả năng là xuyên không từ tương lai.

Nhìn Tạ Khôn Ngọc nghiêm túc bàn bạc việc chăm sóc con, ai biết một cậu bé 13 tuổi ra những lời này lại kỳ lạ đến .

Tôi tò mò, muốn nghe xem cậu thiếu niên này có thể nghĩ ra kế hoạch gì: “Được rồi, cậu xem tính thế nào?”

Tạ Khôn Ngọc hỏi sơ qua về hình hiện tại của Tiểu Viễn, rồi trầm ngâm : “Hiện tại tôi vẫn đang học lớp 9, trường học khá gần nhà tôi, nên tôi đi học về hàng ngày. Trường của tôi cũng gần trường mẫu giáo, vì tôi có thể đưa đón Tiểu Viễn mỗi ngày.”

“Cuối tuần tôi cũng có thể dành thời gian chăm sóc Tiểu Viễn,” cậu với vẻ áy náy, “chỉ là trong giai đoạn gần kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3 tôi sẽ bận rộn hơn, lúc đó mong chị hỗ trợ thêm.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...