Con Ruột Của Tôi [...] – Chương 3

Nói rồi, Tiểu Viễn cẩn thận tháo một mặt dây chuyền hình bầu dục khỏi cổ. Cậu bé nghịch ngợm một hồi, mặt dây chuyền chia đôi ra, để lộ bức ảnh bên trong.

Đồng tử của tôi co rút mạnh.

Trong ảnh là một người đàn ông đẹp trai và dịu dàng đứng cạnh một người phụ nữ đang rạng rỡ.

Người đàn ông có đôi mắt phượng tuyệt đẹp, thêm vài phần mị, nụ nhẹ nhàng đã dịu đi nét quyến rũ quá mức, khiến cả con người ta trở nên thanh thoát như gió xuân cao quý như ngọc.

Còn người phụ nữ trong ảnh chính là tôi, hoặc đúng hơn là tôi trong một vài năm tới, với vẻ đẹp đằm thắm hơn, phong thái trưởng thành hơn.

Cậu bé chỉ vào người đàn ông: “Đây là bố.”

Rồi chỉ vào người phụ nữ: “Đây là mẹ.”

Bố mẹ tôi cùng hai đứa em tiện nghi lập tức tụ lại xem.

Bố tôi mà nghiến răng ken két: “Tôi phải xem thằng ranh nào dám bắt cóc con tôi!”

Ôn Nghiên không kìm kêu lên: “Đẹp trai quá!”

Bố tôi vào bức ảnh, đánh giá: “Nhìn cũng ra dáng con người đấy.”

Mẹ tôi liếc bố một cái, mỉa mai: “Dù sao cũng hơn ông.”

Bố tôi bị chặn họng, không gì.

Tôi bức ảnh, rồi lại con trai mình. Phải thừa nhận rằng đôi mắt của thằng bé chắc chắn di truyền từ người đàn ông này.

Tôi lén thở phào nhẹ nhõm, may mắn là ông ta cực kỳ đẹp trai. Nếu ông ta xấu đến mức khó tả, chắc tôi sẽ khóc chết mất.

7

Bầu trời đã tối, tôi cũng không tiện đuổi hai đứa em mới đến ra ngoài, nên bảo dì Hứa dọn dẹp hai phòng khách cho chúng nghỉ tạm qua đêm.

Về phần bố mẹ tôi, nhà đã có sẵn phòng riêng của họ.

Sau khi dỗ Tiểu Viễn ngủ xong, tôi gõ cửa phòng mẹ.

Tôi gọi: “Mẹ ơi.”

Mẹ tôi đã hơn bốn mươi, phong thái vẫn không hề suy giảm. Gương mặt bà lạnh lùng, tinh tế, điều đầu tiên khiến người ta ý không phải dung mạo, mà là khí chất mạnh mẽ, sắc lạnh của bà.

Mẹ mặc một bộ đồ ngủ, thấy tôi thì ánh mắt dịu lại: “Từ Từ.”

Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ, như lúc còn nhỏ, nép vào người bà.

Mẹ xoa nhẹ tóc tôi.

Tôi hỏi nhỏ: “Mẹ ơi, mẹ định sắp xếp cho Bùi Tịch như thế nào?”

Động tác của mẹ hơi khựng lại.

Tôi thở dài: “Mẹ ơi, con biết hết rồi. Con biết tại sao mẹ sinh ra Bùi Tịch, cũng biết mẹ luôn để cậu ấy ở nước ngoài.”

Tôi đâu phải không biết gì, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.

Mẹ tôi đã để lại di chứng trong cơ thể khi sinh tôi. Nếu bỏ thai Bùi Tịch, e rằng mẹ sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.

Mẹ tôi hồi lâu, rồi hỏi: “Từ Từ, con thật sự không trách mẹ sao?”

Tôi mỉm lắc đầu: “Mẹ ơi, trước tiên mẹ là chính mẹ, sau đó mới là một người mẹ. Con, dù là con , cũng không nghĩ mình có quyền can thiệp vào cuộc đời của mẹ, huống chi là bố đã ngoại trước. Mẹ có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.”

Tôi chớp mắt, bổ sung: “Con cảm thấy mình vẫn rất may mắn, vì bố mẹ không trút cơn giận do hôn nhân thất bại lên người con.”

Hôn nhân tan vỡ, với con cái mà , là một tổn thương rất lớn.

Một số cặp vợ chồng thậm chí không muốn thấy con cái vì nó là minh chứng cho một cuộc hôn nhân thất bại, dẫn đến ghét bỏ, thậm chí căm hận.

Một số khác, sau khi ly hôn, sẽ tái hôn và có thêm con, dần dần lạnh nhạt, thiếu kiên nhẫn, hoặc bỏ mặc con cái của người vợ hoặc chồng cũ.

“Nhưng đối với Bùi Tịch, điều đó chẳng công bằng chút nào.”

Mẹ nhắm mắt lại, khẽ : “Thế gian này gì có công bằng?”

“Đứa trẻ này vốn không nằm trong kế hoạch của mẹ, cũng không thể nhận thương của mẹ. Sinh nó ra xong, mẹ đã cho nó một cuộc sống tốt, một môi trường giáo dục tốt, và cố gắng ủng hộ các sở thích của nó. Có mẹ ở đây, cả đời nó sẽ bình an thuận lợi. Nó đã sống tốt hơn phần lớn người khác trên thế giới này rồi.”

Mẹ bằng giọng hơi lạnh: “Nhiều hơn thế, mẹ không thể cho nó.”

Tôi lặng thinh.

Thật , so với những đứa con riêng khác, bị cha ruồng rẫy, bị mẹ ép buộc cạnh tranh với chị em trong giá thú, bị chèn ép từ khi mới sinh ra, chỉ biết ngửa tay nhận sự bố thí, thì Bùi Tịch quả là khá may mắn.

Dĩ nhiên, tôi chỉ giả vờ cảm thán thôi. Bảo tôi đi thuyết phục mẹ dành cảm cho cậu em tiện nghi đó, chia sẻ thương của bà sao? Không đời nào!

Không đời nào!

Mẹ tôi điềm nhiên : “Bùi Tịch đã có nhà riêng, mẹ cũng đã thu xếp cho nó bảo mẫu, tài xế và trường học ở kinh thành. Mấy ngày nữa nó sẽ nhập học. Nó trưởng thành hơn so với các cùng tuổi, tính cách không dễ gần, rất cảnh giác và lạnh nhạt với người lạ, lại còn hay nhớ lâu thù dai. Nếu con thấy hợp thì thử tiếp , không thích thì cứ coi như một người lạ.”

Tôi gật đầu.

Mẹ thử dò hỏi: “Vậy Tiểu Viễn, con định thế nào…”

Tôi hít sâu một hơi: “Ngày mai con sẽ bắt đầu tìm cha ruột của Tiểu Viễn. Dù ông ta bây giờ bao nhiêu tuổi, cho dù không chịu trách nhiệm cha, ít nhất cũng phải cho ông ta biết mình có một đứa con. Dù sao Tiểu Viễn cũng không phải mình con mà sinh ra . Dĩ nhiên cũng còn tùy, nếu ông ta hóa ra là một kẻ phách hoặc có tính cách không tốt, thì thôi khỏi, con không muốn nuôi thêm một đứa trẻ nữa.”

Dù sao thì người đàn ông trong bức ảnh có vẻ dịu dàng, điềm đạm, ai biết hồi nhỏ ông ta là người như thế nào chứ?

8

Mặc dù Tiểu Viễn rất giống tôi, bố mẹ tôi vẫn cẩn thận lấy mẫu của hai mẹ con đến cơ quan xét nghiệm mà họ tin cậy để xét nghiệm DNA.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, khi nhận kết quả, thấy dòng chữ rõ ràng “Ủng hộ kết luận rằng Ôn Từ là mẹ sinh học của Tạ Viễn,” họ vẫn cảm thấy mọi chuyện thật quá sức hoang đường.

Vừa đặt điện thoại xuống, Tiểu Viễn đã vui vẻ chạy đến: “Mẹ ơi, mẹ sắp đi tìm bố ở thế giới này đúng không?”

Tôi bế con lên, bước ra phòng khách, mỉm : “Ừ.”

Có ảnh chụp, biết tên và tuổi, chắc sẽ tìm ra nhanh thô

9

Hai đứa em “bất đắc dĩ” của tôi đã bị bố mẹ tôi đưa về “nguyên quán.”

Ban đầu bố còn định tôi hãy cố gắng hòa hợp với Ôn Nghiên, bị mẹ tôi mắng cho một trận tơi bời: “Hòa hợp cái đầu ông ấy! Ông thử dùng cái óc bằng quả óc chó của ông nghĩ xem, con trong giá thú và con ngoài giá thú mà không đấu đến chết mới lạ! Tôi còn chưa cho thằng con trai của tôi đến gần con của tôi, con ông lấy đâu ra mặt mũi chen vào! Con ông ở đâu về thì gói ghém quay về đó đi, chẳng cái gì ngoài việc ngồi khóc lóc, nếu là nhân viên của tôi, tôi đã đuổi 800 lần rồi!”

Tôi thì đang bận rộn tìm cha cho con, chẳng hứng thú gì mà đấu đá với Ôn Nghiên, lập tức từ chối:

Muốn thương thì cứ nhõng nhẽo với bố tôi, tôi bận lắm, đừng phiền tôi.

10

Sau hơn một tuần tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm cha của Tiểu Viễn, hóa ra là một học sinh cấp hai có hộ khẩu ở kinh thành…

Khoan đã, 13 tuổi đã học lớp 9?

Tôi rưng rưng , kệ đi, miễn là không còn học tiểu học là !

Nhìn vào những tài liệu trên bàn, bức ảnh cậu thiếu niên hoàn toàn là phiên bản trẻ hơn của người đàn ông trong bức ảnh nhỏ của Tiểu Viễn. Cậu ấy mặc đồng phục màu xanh đậm, dáng người cao ráo, mỉm nhẹ nhàng trước ống kính, nét mặt thanh tú, dịu dàng, đôi mắt phượng đẹp đẽ gần như y hệt của Tiểu Viễn.

Không hề có chút gì giống với sự nổi loạn hoặc tinh nghịch của những đứa trẻ đồng trang lứa.

Theo tài liệu, cậu ấy là lớp trưởng lớp 9A, thông minh, hiền lành, trầm tĩnh và điềm đạm, chưa từng mâu thuẫn với ai, rất bè trong lớp mến.

Nhưng dù có chín chắn đến đâu, cũng không thay đổi sự thật là cậu ấy mới chỉ 13 tuổi.

Còn về cách trao đổi với phụ huynh của cha Tiểu Viễn, tôi cũng đã chuẩn bị trước lời lẽ.

Tuy nhiên, theo thông tin, bố mẹ của Tạ Khôn Ngọc đã qua đời khi cậu ấy 11 tuổi, chỉ còn lại một bà nội già cả.

Nhưng họ để lại một số tài sản thừa kế rất lớn cho Tạ Khôn Ngọc.

Tất nhiên, so với khoản tiền tiêu vặt vài tháng của tôi, số tiền đó không là gì, đối với người bình thường, đó là cả một gia tài không cần lo ăn lo mặc suốt đời.

Tôi chau mày, cảm thấy có chút không ổn.

Vì Tạ Khôn Ngọc còn có một người bác, chính là trai của bố cậu ấy, người mà tôi đã nghe kể rằng rất mê cờ bạc, tham lam và hay ghen tỵ. Bà bác thì hám lợi, ích kỷ và tầm thường.

Cha mẹ của Tạ Khôn Ngọc để lại số tài sản lớn như , sao họ không lòng?

Chuyện bác cậu ấy bằng cách nào đó trở thành người giám hộ, chiếm đoạt tài sản của cha mẹ cậu, khiến Tạ Khôn Ngọc phải sống nhờ cửa người khác, tôi không hề bất ngờ.

Thế theo thông tin thu thập , họ thực sự không có hành gì đáng ngờ.

Chẳng lẽ lương tâm họ thật sự đã thức tỉnh?

Thôi, tôi không muốn nghĩ thêm nữa. Sau khi biết địa chỉ nhà của Tạ Khôn Ngọc, tôi dự định cuối tuần sẽ dẫn Tiểu Viễn đến thăm cậu ấy một chuyến.

11

Bố mẹ tôi bận rộn với công việc, ông bà nội ngoại đều đã lớn tuổi, tôi cũng không nỡ phiền họ.

Giao con cho bảo mẫu thì tôi lại không yên tâm.

Vậy nên, tôi đã sắp xếp cho Tiểu Viễn vào học ở một trường mẫu giáo.

Công việc của tôi kết thúc đúng giờ để tôi đón con về.

“Mẹ ơi, con muốn ăn bánh nướng của ông Tôn,” Tiểu Viễn tôi bằng đôi mắt đầy hy vọng.

Bánh nướng của ông Tôn có lớp vỏ giòn tan, nhân đầy đặn, còn có nước sốt đặc biệt, tôi cũng hay mua vài cái.

Bây giờ tôi cũng thèm rồi.

Liếm môi một cái, tôi bật : “Được.”

Tiểu Viễn liền kéo tay tôi, phấn khởi chạy vào ngõ nhỏ.

Tôi cũng đi theo con vào trong.

“Khôn Ngọc! Đợi đấy cho tôi, aaa—!”

Cậu thiếu niên trong bộ đồng phục màu xanh đậm cao khoảng hơn 1m6, khuôn mặt thanh tú đẹp trai thoáng nét nhẹ, đôi mắt phượng đầy vẻ dịu dàng, hành của cậu thì chẳng ăn nhập gì với vẻ ôn hòa ấy: chân của cậu đang đạp lên mu bàn tay của một nam sinh khác.

Xung quanh là mấy học sinh khác, người nằm ngang, người nằm dọc.

“Anh Khôn Ngọc, mấy thằng này thật sự là quá đáng!” Một cậu lớn hơn Khôn Ngọc một chút đang xoa vai, vẻ mặt không hề hài lòng.

“Có phải Trương Nghiễn bảo các cậu đến không?” Thiếu niên cúi đầu, giọng điệu chẳng có chút giận dữ, cũng không để đối phương trả lời. Cậu túm lấy tóc cậu nhóc kia, mạnh mẽ kéo lên rồi đập thẳng xuống nền xi măng—

“Rầm!”

Nghe thôi đã thấy răng ê ẩm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...