Con Ruột Của Tôi [...] – Chương 1

Bố mẹ tôi chỉ là một cặp vợ chồng bề ngoài giả vờ hạnh phúc.

Cho đến một ngày, bố tôi mang về một đứa con riêng, còn mẹ tôi mang về một đứa con trai riêng.

Tôi mừng rỡ, vội kéo cậu bé đứng sau mình ra, phấn khích : “Con trai à, mau gọi ông bà ngoại, dì, và nào!”

“Giờ mọi người đều có con cái, từ nay trở đi chúng ta sẽ là một gia đình!”

Bố tôi đang chuẩn bị khuyên chúng tôi chấp nhận: “?”

Mẹ tôi đang chuẩn bị sự thật với chúng tôi: “?”

Cô con riêng chuẩn bị trổ tài pha trà: “?”

Cậu con trai riêng chuẩn bị lớn chuyện: “?”

1

Tôi chằm chằm vào bản xét nghiệm huyết thống trên bàn, mặt mũi đầy khổ sở, thở dài một tiếng. Kết quả với con số 99,99% đã chính thức trao cho tôi danh hiệu mẹ một cách không đau đớn.

Cậu bé đối diện có gương mặt thanh tú, trông giống tôi đến bảy, tám phần. Thực ra chẳng cần đến bản xét nghiệm này, qua cũng biết là cùng huyết thống.

Ba ngày trước.

Cậu bé này đột ngột xuất hiện tại nhà tôi, một tiếng “Mẹ” khiến tôi suýt chút nữa hồn vía bay mất.

Dù diện mạo giống tôi đến đáng kinh ngạc, tôi vẫn không cam tâm, liền kéo cậu đi xét nghiệm huyết thống.

Khi kết quả trả về, tôi cảm giác như trời đất sụp đổ.

Tôi thà rằng cậu bé này là con riêng của bố mẹ tôi còn hơn!

Cậu bé mím môi, khuôn mặt tái nhợt. Đôi mắt phượng long lanh – đặc điểm duy nhất không giống tôi – chất chứa sự lo lắng, ấm ức, và cả nỗi sợ hãi rằng mình sẽ bị mẹ ruột bỏ rơi.

Tim tôi nhói lên từng cơn, tôi vô thức bước tới ôm lấy cậu bé, vội vàng giải thích:

“Mẹ không phải không thích Tiểu Viễn đâu. Chỉ là mẹ… chưa quen lắm thôi.”

Tôi đau đầu đến nỗi chỉ muốn buông xuôi. Nhưng thế hiện giờ đâu cho phép! Bố mẹ tôi tối nay sẽ về nhà. Tôi sao giải thích chuyện đột nhiên xuất hiện một đứa con lớn như thế chứ?

Tôi mới có 21 tuổi!

Tôi cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà!

Chú hổ bật khóc.

Sau khi khó khăn dỗ dành xong, tôi bỗng nghe tiếng bụng kêu ục ục vang lên giữa căn phòng khách tĩnh lặng.

Cậu bé ngượng ngùng úp mặt vào cổ tôi.

Tôi khẽ ho hai tiếng, vuốt nhẹ lưng con:

“Tiểu Viễn, mẹ đói rồi, đi ăn với mẹ nhé.”

Khuôn mặt tinh xảo của con thoáng ửng đỏ, cậu bé ngượng ngùng gật đầu: “Vâng ạ.”

Rồi cậu chụt một cái lên má tôi, bẽn lẽn :

“Mẹ à, mẹ trẻ đẹp hẳn ra rồi.”

Tôi nheo mắt: “Ồ? Ý con là trước đây mẹ không trẻ đẹp à?”

Con nghe giọng điệu có chút đe dọa, vội vàng đáp:

“Không, không có! Mẹ con luôn là trẻ đẹp nhất!”

Lúc này tôi mới hài lòng mà siết chặt cậu bé vào lòng.

Thật lòng mà , đột ngột trở thành mẹ thực sự rất kinh hãi. Nhưng mà… con tôi lại quá đỗi xinh đẹp, vẻ ngoan ngoãn mềm mại này trái tim tôi như tan chảy. Tất cả những lo âu ban nãy bỗng chốc tan biến vào hư không, chỉ muốn cưng nựng con từ đầu đến chân, như ôm lấy một mèo đáng mà cưng chiều .

Con trai tôi! Làm sao lại có thể đáng đến thế này chứ!

Thôi rồi, binh đến tướng chặn, nước đến đất đắp, bố mẹ tôi chẳng lẽ lại ăn thịt tôi chắc?

Tại nhà hàng, tôi gọi cho con trai một phần pudding và một ly nước cam. Đột nhiên, thân của tôi gọi đến.

“Alo, Tiểu Dĩnh à, có việc gì ?” Tôi dịu dàng lấy chiếc khăn sạch lau khóe miệng con trai, miệng thì gọi tên bằng giọng điệu đầy trìu mến.

“Ôn! Từ! Cất cái giọng điệu nịnh nọt đó lại đi, cậu có biết là sắp gặp rắc rối lớn rồi không!” Từ đầu dây bên kia, giọng thân tôi vang lên đầy phẫn nộ, tôi giật nảy mình.

Hả? Tôi gặp rắc rối lớn á?

Chẳng lẽ ấy biết chuyện tôi có một đứa con ruột sao?

Nhưng ba ngày qua tôi đã cẩn thận giữ kín, đâu có kể với ai.

Tôi thoáng bối rối, quay mặt sang hướng khác. Thôi thì hỏi rõ cho chắc:

“Ừm… sao mà mình lại gặp rắc rối lớn ?”

Bạn thân tôi hình như đã bình tĩnh lại, rành rọt:

“Cậu có biết là bố cậu có một con riêng kém cậu ba tuổi không? Và mình nghe ông ấy sắp đưa ta về nhà cậu!”

Bạn tôi tiếp tục với giọng có phần tiếc nuối thay cho tôi:

“Chưa hết, cậu còn nhớ 14 năm trước mẹ cậu từng đi công tác ở nước ngoài một năm không? Theo tin đồn, bà ấy không hề đi công tác! Mà là đi dưỡng thai! Con trai riêng của bà ấy nuôi ở nước ngoài, và gần đây đã đưa về nước!”

Tôi ngẩn người.

Tôi kinh ngạc.

Tôi mừng rỡ đến phát khóc.

Nhìn vào đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của con trai, tôi suýt nữa bật khóc.

Đây mà gọi là tin xấu à?

Với tôi mà , đây là tin tốt nhất trời ban!

2

Chuyện gia đình tôi khó mà diễn tả .

Hiện giờ bố mẹ tôi chỉ là một cặp vợ chồng sống chung bề ngoài, giả vờ hạnh phúc.

Nghe trước khi tôi chào đời, họ từng là một cặp đôi rất nhiều người ở kinh thành ngưỡng mộ. Tình của họ khi đó ví như một cơn bão dữ dội, khiến bao người cảm . Các bác, các cùng tầng lớp còn bảo rằng, nếu họ mà không còn nhau nữa thì trên đời này sẽ chẳng còn thực sự.

Nhưng cuối cùng, họ vẫn không thắng nổi thời gian.

Khi tôi lên bốn, mẹ tôi phát hiện bố tôi ngoại .

Mẹ tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, cứng rắn và quyết đoán.

Bà không khóc lóc, không ầm lên, cũng không tuyệt vọng hay sụp đổ. Bà thu hồi lại toàn bộ và sự nhiệt từng dành cho bố tôi, không để sót chút nào.

Bố tôi đã thử níu kéo, sao mẹ tôi có thể chấp nhận một “quả dưa hấu héo”? Không lâu sau đó, cặp đôi từng nồng thắm giờ chẳng khác gì người xa lạ, không còn chung chăn gối nữa.

Tuy nhiên, họ vẫn không hề lơ là hay ghét bỏ tôi, đứa con chứng nhân của một thất bại. Ngược lại, họ tràn đầy áy náy và dồn hết sự thương để bù đắp cho tôi.

Họ hiểu rằng lòng người dễ thay đổi, và sợ rằng nếu ly hôn, đối phương tái hôn thì tôi sẽ bị bỏ mặc. Vì , cả hai không bao giờ nhắc đến chuyện ly hôn, chỉ giữ một vẻ ngoài hòa thuận mong manh.

Có lần tôi biết bố đang tổ chức sinh nhật cho nhân . Tôi cố ý ngâm nước lạnh giữa mùa đông để mình bị cảm. Sau đó gọi một cuộc điện thoại, khiến bố tôi lập tức bỏ nhân lại và chạy về đưa tôi vào bệnh viện.

Lúc tôi đang nằm truyền dịch ở bệnh viện, mẹ tôi vừa kết thúc cuộc họp liền xuất hiện ở hành lang, mắng bố tôi té tát.

Bố tôi chỉ im lặng chịu trận, không lại một lời.

Một thời gian sau, mẹ tôi xinh đẹp và có tiền cũng tự hỏi mình tại sao phải chịu bó buộc với một người như bố tôi. Thế là bà bắt đầu hời hợt qua lại với những chàng trẻ trung hơn, chẳng còn để tâm đến cảm, chỉ là chơi không ràng buộc.

Nhưng điểm chung là bố mẹ tôi chưa bao giờ để người của họ xuất hiện trước mặt tôi.

Nếu phát hiện người của mình có ý định vượt giới hạn, họ sẽ nhanh chóng xử lý ngay.

Về chuyện mẹ tôi từng đi công tác dài ngày khi tôi bảy tuổi, lúc đó tôi cũng không thấy gì lạ. Bà thường xuyên gọi điện về hỏi han, gửi cho tôi các đặc sản nước ngoài.

Tiền tiêu vặt họ cho tôi thì không thiếu chút nào.

Từ mẫu giáo, tiểu học, trung học cho đến cấp ba, các buổi họp phụ huynh hay hoạt gia đình của trường, họ hiếm khi vắng mặt. Một người bận thì người kia sẽ đi thay. Họ thực sự đặt tôi lên hàng đầu.

Tôi có thể gì đây?

Tôi biết mọi chuyện bắt nguồn từ lỗi của bố tôi. Đứng ở góc của mẹ, tôi thấy bất bình và giận thay cho bà. Nhưng đứng ở góc độ của một người con , bố tôi đối xử với tôi rất tốt.

Ai cũng có thể chỉ trích ông, tôi thì không thể.

Ngay cả ông bà ngoại, ông bà nội đều thương tôi lớn lên trong một gia đình lộn xộn như thế. Họ thường xuyên đón tôi về nhà, quan tâm chăm sóc.

Còn về chuyện bố mẹ có con riêng, tôi chẳng mấy để tâm. Từ bé đến lớn, thương và sự bù đắp tôi nhận đã quá dư thừa. Thêm vào đó, tôi đã hơn hai mươi tuổi rồi. Làm gì phải tranh giành như trẻ con nữa?

3

Tôi bất giác lớn giọng: “Cậu thật chứ?”

Bạn thân tôi tưởng rằng tôi đang quá đau lòng và kích vì sợ mất bố mẹ vào tay con riêng của họ, bèn đập bàn một cái: “Từ Từ, lần này cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, những đứa con riêng này chính là đến để cướp bố mẹ cậu đấy!”

Bạn tôi vốn rất rành các mối quan hệ trong giới, những tin mà ấy xác nhận thì hiếm khi sai.

Tôi cân nhắc câu chữ, giọng có vẻ lo âu: “Tớ nghĩ là… tớ đã chuẩn bị tâm lý rồi, ngược lại còn hy vọng tối nay họ không cần đến thuốc trợ tim…”

Bạn thân: “?”

Dù sao tôi cũng mới 21 tuổi, mà con trai tôi đã 5 tuổi rồi, chẳng lẽ tôi sinh nó từ khi mới 16? Mang thai lúc 15?

Nghĩ đến đây, tôi thấy có nguy cơ bị bố mẹ đánh gãy chân thật.

4

Buổi tối, tôi nghe tiếng xe bên ngoài.

Bố mẹ tôi đã cùng nhau về nhà.

Giống như thân tôi , họ mỗi người dẫn theo một đứa trẻ bước vào cửa.

Cả hai chẳng thèm nhau, vẻ mặt lạnh nhạt.

Cứ như họ không hề quen biết nhau.

Bố dẫn theo một trông vừa mới trưởng thành.

Mẹ dẫn theo một cậu trai khoảng 13, 14 tuổi.

Điều quan trọng nhất là khuôn mặt của họ!

Khuôn mặt có đến năm phần giống bố tôi.

Khuôn mặt cậu bé có đến bảy, tám phần giống mẹ tôi.

Tôi không còn cách nào tự lừa mình dối người nữa.

Bố mẹ tôi trông có vẻ căng thẳng, sự căng thẳng đó không phải vì đối phương hay vì con trai, con của đối phương, mà là vì tôi.

Trong phòng khách bỗng lặng đi trong giây lát.

Tất cả ánh mắt đổ dồn vào tôi, chẳng ai ý đến cậu bé đứng sau lưng tôi cả.

Thấy tôi không rõ vẻ mặt vui hay giận, bố tôi bèn hắng giọng trước, giọng có phần dè dặt: “Từ Từ, đây là em của con, Ôn Nghiên…”

Ôn Nghiên bối rối tôi, trông như sợ hãi co rúm lại, nắm chặt ống tay áo bố tôi, nước mắt trực trào mà không rơi, vẻ mặt tỏ ra yếu đuối đáng thương: “Bố ơi, hình như chị không hoan nghênh con…”

Mẹ tôi bật lạnh lùng. Chỉ tuổi này, mẹ đã biết ta là kết quả từ mối quan hệ vụng trộm của bố khi họ còn cảm sâu đậm, chỉ cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn, cắt ngang lời :

“Sao nào, con tôi tại sao phải hoan nghênh một đứa con riêng của ông? Ông có biết mình là cái thá gì không? Nó không dùng chổi quét ra khỏi đây đã là tốt lắm rồi đấy!”

Nói xong, mẹ hoàn toàn không quan tâm đến gương mặt sa sầm của bố tôi và sự uất ức của , mà kéo cậu trai bên cạnh lại, giọng mang theo chút áy náy: “Từ Từ, đây là em trai con, Bùi Tịch. Con cứ yên tâm, chỉ là nhận người thôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...