Anh chỉ đứng yên tại chỗ, con lệ quỷ lao đến trắng trợn bắt tôi đi trước mặt .
Mà tôi cũng không buồn phản kháng.
Lúc giữa chừng, tên lệ quỷ đó đã vô cùng đắc ý cho tôi biết tên và mục đích của hắn.
Hắn hắn tên Đỗ Quý Xuyên, lần này không chỉ giành lại nương tử của mình để hoàn thành hôn lễ, còn có thể khiến cho em trai mình là Đỗ Trạch Thần quỷ dưới chân hắn hát [Chinh Phục].
Tôi cảm thấy hắn còn ngây thơ hơn cả tôi, nên tôi mới khuyên hắn rằng: “Ăn tôi rồi không đã đỡ rộn chuyện hơn sao?”
Hắn bực dọc không vui , “Cô tưởng tôi không muốn sao! Chỉ là chuyện này không tiện quá gấp gáp, đợi ta và ngươi xác thực đã hành lễ phu thê...”
Tôi bị giọng điệu của hắn cho mờ mắt, cái gì cũng không thấy , khi nghe câu đó thì sau gáy tôi liền tê rần, mồ hôi tuôn như mưa, liền mở miệng kích hắn, “Ồ tôi hiểu rồi, thì ra là do không đúng không?”
“Lão tử hận nhất là người khác ta không !!!”
Hắn một phát quăng tôi sang một bên rồi sang một góc lạnh giọng : “Mẫu thân, hôm nay con phải chết ả!”
Tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, đôi mắt tôi chợt nhẹ nhõm, thị giác cũng dần dần hồi phục.
Chỉ thấy trong vòm tre, đại nương đang dựng đứng lông mày, trách mắng đứa con trai khờ khạo của mình, “Hồ đồ! Phải từ từ mưu tính chứ, âm hồn của nhị công tử còn ở trên người của ả đấy.”
Và rồi đại nương lấy ra một món đồ, Đỗ Quý Xuyên : “Nhị công tử sẽ tới đây sớm tôi, con mau chóng đi sắp xếp ổn thỏa đi.”
Món đồ đó chính là một ngọn đèn kéo quân.
Hôm đó bà ta đánh ngất tôi, lại không gì tôi cả, còn dịu dàng nhỏ nhẹ thương lượng với tôi, hỏi tôi có muốn một cuộc giao dịch hay không.
Bà sẽ những gì tôi muốn biết, còn tôi thì phải đồng ý thành thân phòng với con trai bà, để nuôi dưỡng hồn phách của hắn.
Khi biết con trai của đại nương là tên lệ quỷ đã từng bắt cóc tôi một lần, tâm trạng của tôi phức tạp vô cùng.
Nếu như tôi đồng ý, thì có nghĩa là toàn bộ người bên cạnh Đỗ Trạch Thần đều đã quay lưng lại với còn gì.
Đại nương thân cận, trai bạo lực, còn có chính tay nuôi nấng đến lớn là tôi đây.
Chuyện này ít nhiều gì cũng khiến cho Đỗ Trạch Thần rất khó chịu đúng không?
22.
Tôi thở dài, chìm vào thước phim của quá khứ.
Nhìn ngọn đèn kéo quân, tôi thấy bản thân mình trong đó.
Kiếp trước, tôi là một đứa ăn mày vô gia cư, đi lạc vào một tòa nhà cổ giữa âm dương hai giới, không biết người đang sống bên trong chính là nhị công tử đại gia Thổ tộc Đỗ Trạch Thần, càng không biết chính là sản phẩm kết hợp giữa người và quỷ, người đời gọi đó là “Quỷ Tử”.
Đỗ Trạch Thần tài hoa xuất chúng, mặc dù tuổi tác còn nhỏ lại rất nổi danh, tuy không liệt vào tông tộc, chuyện lớn nhỏ đều do xử lý, cho nên dần dà gia tộc nhà họ Đỗ càng lúc càng huy hoàng.
Trưởng tử Đỗ Quý Xuyên thuộc hàng thứ xuất, canh giữ gia tộc lúc nào cũng phải chịu sự ghẻ lạnh của mọi người, dẫn tới nhân cách bị bóp méo, từ nhỏ đã không ưa em trai mình, lại bởi vì mẹ của mình bị phái đi chăm sóc cho tiểu thiếu gia, thì càng khiến hắn căm hận hơn.
Còn tôi chính là người con tại nhân gian mà Đỗ Trạch Thần gặp đầu tiên.
Là do tôi nghe thấy tiếng sáo nên đánh bậy đánh bạ mà tiến vào, trèo lên bức tường lợp ngói lưu ly nghe ta thổi, lúc kết thúc thì vỗ tay khen ngợi ta nên mất cân bằng mà té gãy chân.
Anh ấy giữ tôi ở lại dưỡng thương, một bên mặt ánh đèn phản chiếu có một vầng lông sáng, thực sự rất đẹp, tôi ngây ngốc đến mức quên gật đầu.
Chỉ là lần ở lại này, tôi cũng không rời đi nữa.
Tôi dạy Nhị công tử nhà giàu không biết thế sự nào là bắt dế, đào hang kiến, chọc tổ ong vò vẽ, ta lại dạy tôi mài mực thêm hương, nhận biết chữ số. Tôi trên người dính toàn bùn đất lôi thôi lếch thếch, ấy lại không chê lúc tôi ngủ nhỏ dãi đã bẩn bộ sưu tập tranh vẽ đắt tiền của .
Anh ấy đặt cho tôi một cái tên, gọi là An Nhiên.
Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời của kẻ ăn xin bé nhỏ như tôi.
Nhưng phúc của tôi mỏng, tuy không chết vì chiến tranh và nạn đói, qua mấy năm sống tốt như thì sức khỏe ngày càng tồi tệ.
Chân mày của Nhị thiếu gia cũng càng ngày càng nhíu lại.
Cho đến khi tôi cờ bắt gặp ấy đổ canh nhân sâm mà tôi nấu cho thì mới biết mọi chuyện.
23.
Thường ngày ấy rất nhanh trí thông minh, hiếm khi thể hiện cảm ra ngoài, bây giờ biểu cảm của ấy rất kỳ lạ, chuyện cũng không lưu loát: “Tôi là Âm Dương Quỷ Tử, không cần ăn đồ của nhân gian. Hiện tại dáng vẻ của trở thành như này cũng là do tôi tạo ra.”
Tôi nghe không hiểu.
Anh ấy liền xoay người, đưa lưng về phía tôi và kiên nhẫn giải thích.
Anh ấy là có một con thú dữ trong người ấy, đêm nào cũng kêu gào đòi ăn thịt tôi.
Đôi khi ta có thể khống chế cảm này, đôi khi lại không khống chế . Lúc không khống chế thì ấy sẽ đánh mất lý trí, khi tỉnh táo lại rồi thì thường sẽ xem nhẹ chuyện đã với tôi.
“Thật xin lỗi.”
Bạn thấy sao?