Con Người Thật – Chương 9

9

 

Lâm An rằng ấy không đám tôi, còn rằng cuối cùng tôi cũng đã mở lòng. Cô ấy bảo rằng dopamine từ việc đương chính là liều thuốc tinh thần, tốt hơn bất cứ thứ gì.

 

Có lẽ lời ấy đã chạm vào lòng tôi, hoặc có thể là do những cảm không tên nào đó đang dẫn lối, khiến tôi muốn thử tiếp tục mối quan hệ với Triệu Thành.

 

Thực ra trước đây tôi cũng từng dao .

 

Khi đi khám sức khỏe và nội soi dạ dày, y tá cầu người thân đi cùng ký tên, tôi bảo rằng mình có thể tự .

 

Y tá trẻ tôi rất lâu, rồi : "Chị ơi, chị vẫn nên tìm người thân đến đi. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng tôi không thể chịu trách nhiệm ."

 

"Gia đình chị đâu rồi?"

 

"Bố mẹ thì đã già, con đang học xa, còn chồng... thì đã ly hôn."

 

Cô y tá cúi đầu đáp "À" một tiếng, trong ánh mắt hiện lên vẻ thương cảm.

 

Khi ấy, tôi đã nghĩ rằng, có lẽ mình thật sự nên tìm một người đời.

 

Sau khi ăn xong, tôi và Triệu Thành cùng nhau đi tới núi Ngọc Long. Hướng dẫn viên rằng, nếu như thiếu oxy mà tử vong trên núi thì cũng coi là cái c//hế//t bình thường, và họ sẽ không chịu trách nhiệm.

 

Trên đường lên núi, triệu chứng thiếu oxy càng lúc càng nặng hơn. Triệu Thành luôn nắm chặt tay tôi, dù đã dùng tới sáu bình oxy tôi vẫn cảm thấy tức ngực, khó thở.

 

Càng lên cao, cảnh sắc càng trở nên tuyệt vời cũng đầy hiểm nguy. Tôi bị cảnh tượng ánh mặt trời chiếu rọi đỉnh núi Kim Sơn cho choáng ngợp, đứng trước đồng cỏ bạt ngàn trải dài trong màn mây mù, với bầu trời xanh trong vắt tựa như chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới.

 

Tại độ cao 4.680 mét, nhịp tim và hơi thở của tôi dồn dập, máu trong người như sôi trào.

 

Triệu Thành rằng nơi đây mệnh danh là "Thần sơn của người Naxi", một nơi thiếu oxy không thiếu đức tin.

 

Nhìn vào ánh mắt nhiệt huyết của ấy, tôi cảm thấy như thiếu oxy càng nặng hơn, rồi bất ngờ hôn lên môi ấy.

 

Tôi : "Triệu Thành, hãy đi cùng em nhé."

 

Điện thoại của ấy đột nhiên đổ chuông, hàng loạt tin nhắn liên tiếp vang lên ấy chỉ ấn tắt đi.

 

Anh ấy mỉm đầy áy náy: "Chị gì cơ?"

 

Tôi đã lấy lại bình tĩnh: "Tôi chúng ta nên chia tay ở đây."

 

Triệu Thành hoảng hốt, ta nghiêm túc giải thích: "Chị hiểu lầm em rồi. Em thực sự muốn có tương lai với chị. Chị không giống như những trước đây của em . Chị có điều gì đó đặc biệt thu hút em ."

 

Nhưng tôi không muốn điều đó. Chuyến đi đến núi tuyết này đã giúp tôi hiểu rằng mình nên dũng cảm về phía trước, ngắm núi non, biển cả, và thế giới. Tôi không muốn tự nhốt mình vào một mối quan hệ hạn hẹp thêm lần nữa.

 

Tôi không muốn người đồng hành với một cậu bé lớn lên, cũng chẳng muốn ngồi bên lão già để chuyện lòng.

 

—-----

 

Sau khi trở về nhà, tôi đã viết lại những trải nghiệm trong chuyến đi của mình và đăng lên mạng.

 

Nhiều cư dân mạng đã khen ngợi tôi là người phụ nữ tỉnh táo của cuộc đời.

 

Đồng thời, tôi cũng biết về cái gọi là dự án lớn của Lâm An – ấy đã dành nửa đời mình cho ngành kinh doanh thời trang, trước đây từng mưa gió ở các chợ đầu mối lớn như Thảo Cầm Viên ở Bắc Kinh, hay Tứ Quý Thanh ở Hàng Châu, và tích lũy một khối tài sản không nhỏ. Khi tài sản đã đến một mức độ nhất định, tham vọng của ấy cũng lớn hơn.

 

Cô ấy muốn thành lập thương hiệu thời trang nhỏ của riêng mình.

 

Tôi sợ hãi đến mức vội ôm chặt ví: "Lĩnh vực này tôi là tay mơ, có phải định bòn rút tôi không?"

 

"Cô thật nhỏ nhen quá, tôi để ý đến số 'tiền bán thân' ít ỏi của sao? Tôi định mở một mảng kinh doanh trực tuyến và muốn người mẫu của tôi, chia sẻ câu chuyện của mình, khuyến khích những người phụ nữ trung niên đang mắc kẹt trong gia đình có can đảm thoát ra khỏi vũng bùn."

 

"Tôi sẽ không để chịu thiệt đâu. Tôi cho 30% cổ phần trong nhà máy và chia hoa hồng từ doanh số bán hàng trực tiếp. Điều tôi cần là sự chân thật của trước ống kính, đây là mong muốn cá nhân của tôi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...