Con Người Thật – Chương 7

7

 

Có một thời gian, kinh nguyệt của tôi không đều, có khi đến mười ngày nửa tháng mới hết, có khi lại hai tháng không thấy. Tôi bảo Trần Thanh Vận là tôi muốn đi khám.

 

Tôi muốn ta đi cùng, ta bảo bận, không có thời gian, bảo tôi tìm người đi cùng.

 

Có thật là tôi không thể đi khám một mình không? Thực ra không phải. Tôi chỉ thấy sợ hãi, cảm thấy mình đang đơn độc. Điều đó không thể giải quyết chỉ bằng một người đi cùng.

 

Sau khi khám xong, kết quả không có gì nghiêm trọng, chỉ là rối loạn nội tiết. Bác sĩ dặn tôi đừng bực bội, phụ nữ mà bực bội thì bệnh sẽ phát từ tuyến vú xuống cổ tử cung.

 

Trần Thanh Vận biết chuyện liền cau mày : "Thảo nào em lãnh cảm, có bệnh thì chữa đi."

 

Từ đó, ta không bao giờ gần gũi với tôi nữa, lấy cớ để tôi "dưỡng bệnh". Tôi cũng thấy thoải mái vì yên thân.

 

Đúng là ta đã ăn no bên ngoài rồi, về nhà thì gì còn khẩu vị nữa.

 

Họ tán tỉnh nhau trong những tin nhắn, thậm chí còn nhớ lại những chi tiết trên giường như cặp nhân mới , lúc nào cũng muốn quấn quýt không rời, xa nhau chút đã như đất trời sụp đổ.

 

Tôi gom tất cả tin nhắn và những bức ảnh đã chụp lại gửi cho chồng của Cao Lệ.

 

—----

 

Gần đến ngày nhập học, Trần Thanh Vận gọi điện, rằng ta sẽ đưa con đến trường đại học.

 

Tôi bảo tôi cũng muốn đi, ta không muốn thấy tôi.

 

Nhưng tôi chỉ muốn ta bực mình thôi mà...

 

Trong suốt chuyến đi kéo dài vài tiếng, ta dừng lại nhiều lần để đi vệ sinh vì bị viêm ruột, ăn uống không cẩn thận thì sẽ bị tiêu chảy.

 

Anh ta lục lọi trong xe một hồi mà không tìm thấy thuốc, sau đó gượng gạo: "Để lát nữa ra khỏi cao tốc rồi mua thuốc sau."

 

Tôi rất thắc mắc: Chẳng lẽ Cao Lệ không chuẩn bị sẵn những thứ này cho ta sao?

 

Nghĩ lại cũng đúng, Cao Lệ giờ đã tự lo thân mình còn không xong, sa lầy vào cuộc ly hôn, sao còn thời gian để lo lắng cho những việc ăn uống sinh hoạt của ta?

 

Chồng của Cao Lệ sau khi nhận tin từ tôi, đã lập tức quay về từ nơi xa, trực tiếp kéo Cao Lệ về nhà bố mẹ ta, cầu bố mẹ vợ phải đưa ra lời giải thích.

 

Bố mẹ Cao Lệ đã lớn tuổi, biết con mình ngoại , không còn chút mặt mũi nào, run rẩy : "Con tôi sai trước, muốn xử lý thế nào cũng ."

 

Trần Thanh Vận sau khi biết chuyện, giận dữ mắng tôi: "Giang Nhu, chẳng phải đã sẽ không can thiệp vào chuyện của họ sao? Bây giờ lại chơi trò qua cầu rút ván à?"

 

Tôi đáp: "Tôi chỉ là trước kỳ thi tuyển sinh trung học sẽ không , tôi đâu có hứa là sau kỳ thi sẽ không . Tôi không , thì sao giúp các người chứ?"

 

"Hay là nguyện tấm đệm thịt cho gia đình người khác, tận hưởng cái niềm vui vụng trộm với vợ người ta?"

 

Tôi một cách đắc ý, nhiều năm oán hận cuối cùng cũng trút bớt.

 

Trần Thanh Vận tức đến nghiến răng: "Đúng là lòng dạ đàn bà, vẫn hẹp hòi như trước."

 

Cao Lệ tìm đến Trần Thanh Vận, khóc lóc như mưa, van xin ta cho một lời hứa.

 

Sau vụ việc lần này, Trần Thanh Vận đương nhiên không thèm thêm với tôi lời nào. Anh ta và Thăng Thăng ngồi cạnh nhau ở phía trước, còn tôi ngồi ở ghế sau.

 

Anh ta lấy ra một chiếc váy màu hồng, đưa cho Thăng Thăng: "Bố mua cho con, con thích màu hồng nhất mà."

 

Thăng Thăng cầm lấy, có vẻ khó chịu: "Con đâu còn là con nít nữa, lâu rồi con không thích màu hồng. Ớn quá, bố lúc nào cũng chê mẹ con gu thẩm mỹ kém, mà bố lại chọn cái này. Mang trả đi, con không thích."

 

Anh ta có chút bần thần, cúi đầu suy nghĩ miên man, không hiểu bao lâu rồi mình không còn tham gia vào cuộc sống của con nữa.

 

Hóa ra câu ta thường treo trên miệng để chế giễu tôi, "Em đúng là chẳng có gu gì cả", khi rơi vào chính ta lại đau đớn đến thế.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...