Con Người Thật – Chương 6

 

6

 

Những thứ đó đã nằm trong máy tính của tôi từ rất lâu rồi.

 

Tôi không có can đảm để xem kỹ.

 

Hôm đó, khi vào phòng việc, tôi phát hiện Trần Thanh Vận quên đăng xuất khỏi WeChat trên máy tính. Tôi đã thấy những tin nhắn ta gửi cho Cao Lệ.

 

Sợ rằng ta sẽ phát hiện ra, tôi vội vàng dùng điện thoại quay video lại.

 

Giờ đây, tôi có thể mở những tin nhắn đó ra, xem chúng như một kẻ đứng ngoài cuộc.

 

Trần Thanh Vận: "Tối nay sẽ qua nhà em ăn tối, nhớ món mì bò em , và nhớ cả em."

 

Cao Lệ: "Được, hôm nay có ở lại không?"

 

Trần Thanh Vận: "Có, không muốn về nhà, thật mệt mỏi. Anh thường nghi ngờ liệu ấy có phải đang trải qua thời kỳ mãn kinh không, sao cứ nắm mãi những chuyện nhỏ nhặt mà không buông tha. Anh luôn phải theo ý ấy, nào là khó chịu vì không đánh răng trước khi đi ngủ, nào là bắt bọn phải chia ra chậu rửa thịt và chậu rửa trái cây. Anh kiếm tiền đã mệt mỏi rồi, về nhà lại phải đối mặt với ấy cứ cằn nhằn mãi, hôm qua chỉ là vì cái đèn ngoài ban công bị hỏng, là sẽ sửa, chỉ trong lúc lướt điện thoại một chút, ấy đã nổi cáu."

 

Cao Lệ: "Bình tĩnh nào, đến đây rồi em xoa đầu cho ."

 

Lần đó, tôi nhớ rất rõ, đèn ngoài ban công đã hỏng từ lâu. Nếu là bóng đèn thì tôi không cần nhờ ta, tôi có thể tự thay, đây là đèn ốp trần nên tôi không biết tháo lắp.

 

Tôi đã nhắc ta nhiều lần, ta cứ là biết rồi.

 

Tối hôm đó, khi tôi đang phơi quần áo, thanh treo đột nhiên gãy, cả thanh và đống quần áo rơi xuống đè lên người tôi. Tôi gọi: "Trần Thanh Vận, qua đây giúp em một chút."

 

Anh ta mải mê lướt điện thoại, khúc khích, còn tôi ngồi trong bóng tối trên sàn ban công, nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng tôi không chịu nữa, xông ra quát ta:

 

"Anh không cái gì cả, chỉ biết ôm cái điện thoại mà , điện thoại có tinh hút mất hồn rồi hả? Em đã bao lần là sửa cái đèn ban công mà cứ không chịu ."

 

Trần Thanh Vận đứng trên cao xuống tôi một lúc: "Cái dáng vẻ cằn nhằn của em thật giống một mụ phù thủy."

 

"Chỉ là việc nhỏ xíu mà em cứ lải nhải mấy ngày rồi, phiền không chịu . Anh đang bận mà, em càng như thế càng không muốn sửa, cứ để nó hỏng đấy, cũng đâu cần dùng đến ban công."

 

Toàn những chuyện nhỏ nhặt như hạt mè hạt đậu, nhiều hạt mè tích lại cũng đủ khiến người ta phát điên.

 

Đọc đến đoạn sau, tin nhắn giữa hai người họ càng ngày càng trơ trẽn.

 

Cao Lệ: "Anh về nhà không gần gũi với ta, em ghen đấy."

 

Trần Thanh Vận: "Yên tâm đi, ấy đã lâu không còn đời sống vợ chồng nữa rồi. Cô ấy giờ như một nhà sư, tâm hồn thanh tịnh, chẳng còn chút hứng thú nào với ấy."

 

Khi con còn nhỏ, buổi tối ta có lúc mò sang muốn gì đó, tôi con bé chưa ngủ yên, đừng phiền.

 

Đến khi con bé ngủ sâu, ta cũng đã chìm vào giấc ngủ.

 

Sau này, vì công việc của ta, chúng tôi bắt đầu ngủ riêng phòng.

 

Khi tôi dọn dẹp xong nhà cửa, nằm xuống giường thì ta nhắn tin trên WeChat: "Qua đây đi, vẫn đang chờ em."

 

Tôi kéo chăn qua phòng ta, hoàn thành nhiệm vụ như một thói quen, sau đó lại ôm chăn về phòng, cảm giác mình giống như một cung nữ vừa hoàng đế ban ân sủng.

 

Tôi cũng từng muốn ngủ chung phòng, chung giường với ta, ta lại khó chịu vì tôi bật điều hòa quá cao, còn tôi thì không chịu nổi tiếng ngáy của ta.

 

Dần dần, tôi không còn hứng thú với chuyện đó nữa.

 

Cứ thế, ngày qua ngày, chúng tôi xa cách dần.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...