Con Người Thật – Chương 3

 

3

 

Khi tôi chất vấn, ta lại tự tin trả lời: "Đây là quà tặng đồng nghiệp trong buổi team-building, mỗi nữ đồng nghiệp đều có một cây, không tin thì em đi kiểm tra số người."

 

Tôi hỏi ngược lại: "Sao không mua cho tôi một cây?"

 

Anh ta liếc tôi từ đầu đến chân: "Em không đi , son môi để gì? Ở nhà cả ngày, em tô cho ai xem?"

 

"Với lại, chẳng phải đã đưa tiền cho em rồi sao? Thích thì tự mua, cần gì phải qua tay mới tính là lễ nghi?"

 

Con tôi sinh non, phải nằm trong lồng kính hơn một tháng mới thoát khỏi cơn nguy hiểm.

 

Suốt những năm tháng đầu đời, chỉ cần gió thổi cỏ lay là con bé bị cảm sốt, hầu như ở viện thường xuyên.

 

Khi đó, Trần Thanh Du vừa mới có chỗ đứng ở công ty lớn, bận rộn suốt ngày đêm, còn bố mẹ chồng lấy cớ sức khỏe yếu, không giúp tôi chăm con lấy một ngày. Thực ra, họ không muốn giúp vì coi thường việc tôi sinh con , không đáng giá.

 

Cuộc sống trắc trở cho đến khi con bé lên tiểu học, tôi đã đổi vài công việc chẳng việc nào lâu dài.

 

Sự nghiệp của Trần Thanh Du có chút khởi sắc, ta không chịu cảnh con phải đi học lớp bán trú, và đã hứa chắc nịch với tôi: "Em cứ yên tâm ở nhà chăm sóc Thăng Thăng, kiếm tiền đã có lo, sẽ không để hai mẹ con phải chịu khổ."

 

Lúc đó cảm còn vững chắc, tôi không thấy đó là lời hứa viển vông, chỉ cảm thấy lời hứa ấy mang đầy trách nhiệm hơn bất cứ lời nào. Thế là tôi lao vào gia đình không chút do dự.

 

—---

 

Khi phát hiện ta ngoại , tôi từng tuyệt vọng và quyết tâm đối chất với ta.

 

Nhưng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm của con bị phát hiện có vấn đề. Không chỉ đời tư lộn xộn, ông ta còn thường xuyên đánh học sinh.

 

Các phụ huynh đều nghĩ rằng “nghiêm sư xuất cao đồ,” sắp thi vào cấp ba rồi, nên việc giáo viên lo lắng và nghiêm khắc là chuyện bình thường. Việc bị đánh vào tay khi không đạt điểm kiểm tra chẳng còn xa lạ gì.

 

Cho đến khi con tôi không muốn đi học nữa, tôi mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng.

 

Một nữ sinh trong lớp, vì chuyện với ngồi cùng bàn trong giờ học, đã bị thầy đánh đến mức gãy xương sườn.

 

Lúc thầy giáo đánh học sinh ngoài hành lang, con tôi đang xin nghỉ học để đi vệ sinh.

 

Nó trốn trong hành lang, không dám phát ra tiếng . Chỉ đến khi thầy giáo xả cơn giận xong, nó mới lén lút trở về lớp.

 

Các phụ huynh trong lớp đã cùng ký tên cầu thay đổi giáo viên chủ nhiệm, chỉ còn một học kỳ nữa là đến kỳ thi tuyển sinh, tâm lý của các em bị ảnh hưởng không ít.

 

Tôi vội vàng tìm lớp học thêm và tư vấn tâm lý cho con , cảm thấy bất lực và từng cầu cứu Trần Thanh Du.

 

"Anh có quen ai là bác sĩ tâm lý giỏi không? Em cảm thấy Thăng Thăng đang gặp vấn đề không ổn."

 

Qua điện thoại, tôi nghe thấy giọng điệu ngọt ngào vang lên: "Thanh Du, bánh quy nướng xong rồi, có muốn thêm sữa đặc không?"

 

Trần Thanh Du ngượng ngùng mắng lớn: "Anh đâu có nào là bác sĩ, em cứ lên mạng mà tìm, không thì cho con nghỉ học."

 

Những lời nhẹ bẫng như thể không qua suy nghĩ, từng chữ như đập mạnh vào tim tôi.

 

Tôi không truy cứu thêm, như chưa có chuyện gì xảy ra, ban đêm nằm ôm gối âm thầm rơi lệ, tự nhủ, hãy nhẫn nhịn.

 

Nhẫn nhịn cho đến khi con đủ lông đủ cánh, sẽ là ngày tôi đánh bại hoàn toàn.

 

Tôi không kể hết những chi tiết đó cho con , chỉ cho nó câu trả lời mà nó muốn nghe.

 

"Đúng , dù sao đi nữa, bố vẫn là bố của con. Bố có người khác bên ngoài thì cứ để ông ấy đi tìm hạnh phúc của mình. Bố mẹ chỉ là không hợp nhau, duyên phận đã hết."

 

Con nghe xong, nước mắt lưng tròng: "Vậy con sau này sẽ không còn nhà nữa sao?"

 

"Không đâu, bố vẫn là bố, mẹ vẫn là mẹ. Con muốn về nhà nào thì về nhà đó."

 

"Mẹ sẽ không vì mâu thuẫn của bố mẹ mà cản con thân thiết với ông ấy. Nói thật là, sau này bố già, con cũng phải chăm sóc và lo hậu sự cho ông ấy, đó là trách nhiệm pháp lý và thân máu mủ."

 

Con áp đầu vào người tôi: "Mẹ, con chỉ đau lòng cho mẹ thôi, con không ngăn cản mẹ."

 

Ly hôn là một cuộc chiến kéo dài, tôi biết Trần Thanh Du sẽ không dễ dàng đồng ý, tôi đã sẵn sàng cho việc này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...