Con Người Thật – Chương 10

10

 

Cô ấy đã đến thế, nếu tôi không thể hiện một chút thì thật không đúng.

 

"Bốn trăm nghìn, toàn bộ tài sản của tôi, tôi biết không cần, đây là thành ý của tôi."

 

Tôi rưng rưng nước mắt, ấy cũng đỏ cả mắt.

 

"Thương hiệu sẽ lấy tên gì đây? Tôi suy nghĩ rất lâu rồi, đến mức đầu óc quay cuồng."

 

Tôi suy nghĩ một lúc.

 

"Sao không gọi là Con người thật? Thế nào?"

 

Thế là chúng tôi bắt đầu gấp rút chuẩn bị, từ tìm nhà máy, gặp nhà thiết kế, duyệt mẫu, đến chọn vải và màu sắc. Tôi và Lâm An lao vào nhà máy, liên tục thử đồ, sửa chữa từng chi tiết nhỏ.

 

Chúng tôi đã đến chợ Thập Tam Hành vô số lần, đi từng gian hàng một để quan sát, nghiên cứu xu hướng thời trang.

 

Mùa hè ở Quảng Châu nóng và ngột ngạt. 

 

Chỉ trong thời gian ăn một bữa, người chúng tôi đã ướt đẫm như vừa kéo lên từ dưới nước. 

 

Lâm An không chịu nổi khí hậu ở đây, gầy đến mức trông khác hẳn.

 

Tôi cũng không khá hơn là bao, tóc mái khi ra khỏi nhà còn gọn gàng mà chỉ sau một lúc đã biến thành những sợi dính chặt vào trán.

 

Nhưng chúng tôi chỉ cần nhau , trong ánh mắt của cả hai đều rực sáng, vượt qua cả cái nóng gay gắt của mùa hè.

 

Trong lúc bận rộn, Trần Thanh Vận đã gọi cho tôi vài lần, tiếng ồn ào xung quanh khiến tôi không nghe máy , cũng không gọi lại.

 

Dù sao cũng không phải chuyện quan trọng đến mức sống c//hế//t.

 

—--

 

Khi trở về, tôi nghe không ít tin tức về Trần Thanh Vận.

 

Anh ta và Cao Lệ dường như không hạnh phúc như mọi người nghĩ.

 

Sự lãng mạn của những cặp vợ chồng trung niên đã bị cuộc sống mài mòn, còn bao nhiêu sức lực có thể dành cho nữa?

 

Cao Lệ không phải người phụ nữ lần đầu vợ, ta đương nhiên biết rõ sự vất vả của việc quán xuyến một gia đình, ấy thản nhiên hơn tôi nhiều.

 

Một hôm, Trần Thanh Vận đang thay giày ở cửa ra vào, mở tủ giày ra thì những đôi giày nhét đầy ắp đổ ào xuống.

 

Anh ta giận dữ, quát Cao Lệ: "Em không thể dọn dẹp cái tủ giày này sao?"

 

Cao Lệ hét ngược lại: "Anh không có tay à?"

 

Anh ta xoay vài vòng, cuối cùng tìm một chiếc dép ở ban công và một chiếc dưới gầm giường.

 

Trong phòng tắm, có một cái gạt tàn thuốc lớn, nước tắm ướt đẫm cả đống đầu lọc thuốc lá.

 

Tàn thuốc ngấm nước trở nên vàng ố, bốc lên một mùi hôi nồng nặc đến mức suýt ta ngất đi.

 

Anh ta sững sờ, bất giác nhớ đến người vợ cũ, người luôn theo sau dọn dẹp giày dép, quần áo và gạt tàn thuốc ngay khi chỉ có một đầu lọc.

 

Anh ta đã quen với việc chăm sóc như thế mà chưa bao giờ nghĩ xem có cảm thấy mệt mỏi không.

 

Cao Lệ hoàn toàn khác.

 

Trần Thanh Vận cảm thấy căn nhà này ngập tràn sự xa lạ.

 

Quần áo bẩn vứt trên ghế sofa, chăn gối không gấp trên giường, bếp đầy dầu mỡ khiến ta thường xuyên khó chịu.

 

Cao Lệ chỉ : "Không chịu nổi thì tự đi, em lười không muốn ."

 

Trần Thanh Vận bắt đầu nghi ngờ con mắt của mình, tại sao ngày xưa ta lại chọn Cao Lệ, người chẳng bằng một ngón tay của vợ cũ?

 

Điều khiến ta đau đầu nhất là vấn đề tiền bạc.

 

Lương chưa kịp nhận đã bị Cao Lệ đòi tiền.

 

Trước đây, ta không biết rằng phụ nữ cần chi nhiều tiền đến cho quần áo, túi xách và trang sức.

 

Vài lần như , Trần Thanh Vận cảm thấy bức bối, hỏi Cao Lệ: "Cô sống nửa đời người rồi mà không có chút tiết kiệm nào à? Cô coi tôi là máy rút tiền sao?"

 

Cao Lệ như nghe thấy chuyện buồn nhất trên đời: "Tiết kiệm của tôi mà cũng dám đụng tới? Đương nhiên là tôi để dành cho con trai tôi."

 

"Tôi theo , đương nhiên phải chịu trách nhiệm về chi tiêu của tôi . Một người đàn ông lớn mà còn nhòm ngó tiền chia từ chồng cũ của tôi , không biết nhục à?"

 

Trần Thanh Vận cứng họng, đúng , nếu một người đàn ông không gánh vác tài chính, không đóng góp giá trị cho cuộc sống, thì ta còn có ích gì?

 

Vậy mà trước đây ta có cảm giác ưu việt từ đâu ra?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...