Văn án
Sau kỳ thi đại học của con , tôi đã quyết định ly hôn.
Khi con bước ra khỏi phòng thi, hai mẹ con ôm nhau khóc. Nó khóc vì những nỗ lực và tuổi trẻ đã qua, còn tôi khóc vì những uất ức và không cam tâm trong suốt những năm tháng ấy.
Chồng tôi rằng ấy đã đặt một phòng lớn, mời cả hai bên gia đình đến để chúc mừng con .
Tại bàn ăn, tôi đã công bố quyết định mà mình đã kìm nén bấy lâu.
Cũng tốt, khỏi phải đi báo cho từng người một.
1
Tôi đợi con ở cổng trường thi.
Lâu rồi không mặc sườn xám và mang giày cao gót, cảm giác thật không quen. Trong tay tôi ôm một bó hoa hướng dương, tay còn lại che ô để tránh nắng.
Sáng nay, khi tôi ra khỏi nhà, Trần Thanh Du liếc tôi một cái và mỉa: "Làm màu quá nhỉ."
Tôi đã quen với thái độ đó của ta.
Anh ta nghĩ rằng việc đẹp hay tạo dựng những khoảnh khắc lễ nghi là vô nghĩa, lãng phí thời gian. Với ta, một bữa ăn hay một bát súp mới là thiết thực.
Anh ta luôn : "Em ở nhà suốt nên mới nghĩ nhiều chuyện linh tinh thế này, lễ nghi có thể cho no bụng sao? Sống lãng mạn quá, còn sống tiếp không?"
Rồi ta lười biếng bổ sung thêm: "Anh sẽ không dậy sớm để đưa em đến trường thi đâu."
Chúng tôi mãi mãi không cùng một tần số. Tôi dậy sớm từ sáu giờ sáng, chạy bộ trong công viên và nấu món cháo ngũ cốc mà ta thích. Khi về nhà, cháo đã vừa đủ ấm.
Có khi tôi xay sữa đậu nành, ta phàn nàn tiếng ồn ta khó ngủ, nên tôi không nữa. Thay vào đó, tôi đi ba dãy phố để mua sữa đậu nành tươi về cho ta.
Khi tôi về đến nhà, ta mới tỉnh giấc, còn ngái ngủ.
Anh ta vừa lướt điện thoại vừa đi vệ sinh, sau đó cúi xuống rửa đầu ở bồn rửa mặt, và lại phàn nàn tại sao tôi không lắp vòi nước có thể kéo dài, vì mỗi lần đều đụng đầu vào.
Sau khi rửa mặt xong, ta bật điện thoại để nghe tin tức và bắt đầu ăn sáng, rồi ra ngoài đi .
Chúng tôi sống cùng một nhà, hiếm khi cùng ăn chung một bữa cơm, cùng đi ngủ hoặc thức dậy vào cùng một thời điểm.
Tôi luôn theo sau ta, ăn những gì ta để lại, dọn dẹp nhà vệ sinh và thu dọn bếp núc lộn xộn.
Ánh nắng giữa trưa tôi nheo mắt, tôi cố thu mình vào bóng râm của chiếc ô.
Con tôi vui mừng chạy ra khỏi phòng thi và lao về phía tôi.
Nhìn thấy con xinh đẹp trưởng thành, nước mắt tôi trào ra ngay lập tức.
Mắt con cũng đỏ hoe: "Mẹ, mẹ vất vả rồi, chúng ta đã cùng vượt qua rồi."
Trần Thanh Du nhắn tin, rằng ấy đã đặt phòng và muốn tổ chức tiệc mừng cho con .
Khi đến nhà hàng, Trần Thanh Du tặng con một bó hoa hồng.
"Con thích hoa hồng, con của ba đã lớn rồi, nhân dịp đặc biệt này, ba tặng con bó hoa hồng đầu tiên."
Dường như ấy không phải không biết lãng mạn, miệng trơn tru.
Cả hai bên gia đình đều có mặt, không khí vô cùng ấm áp.
Họ vây quanh con tôi, bàn về đề thi năm nay, rồi bắt đầu khen ngợi nhau.
Bố mẹ tôi rằng Trần Thanh Du kiếm tiền giỏi, tôi ở nhà hưởng thụ, lấy ấy là phước lớn từ kiếp trước!
Bố mẹ chồng tiếp lời, khen tôi khéo léo, quản lý gia đình gọn gàng, không giống những người đàn bà bên ngoài, tô son trông như vừa ăn phải con gà c//hế//t.
Trần Thanh Du đắc ý, cầu tôi đi xem tại sao món ăn chưa mang lên. Tôi ngồi im không nhúc nhích và bình tĩnh thông báo: "Tôi muốn ly hôn!"
Bạn thấy sao?