Muốn trèo cao đúng là không ngại mất mặt.
Trước năng lực của tôi mà ta còn dám “giúp ” nhà họ Cố, đúng là buồn .
“Tình đích thực sao? Vậy nếu Cố thị sản, còn chọn quay về bên Cố Cẩn Niên không?”
Tất cả mọi người đều quay ra tôi như một kẻ điên.
Cố Cẩn Niên thì bật khinh bỉ:
“Thẩm Tịnh, đang linh tinh gì thế?”
“Nhà họ Cố chúng tôi đang trên đà phát triển!
Nếu tối nay ký hợp đồng với đoàn đầu tư quốc tế, thì càng thêm một bước lên mây!”
“Chẳng lẽ chỉ vì ly hôn với , nhà họ Cố lại sụp đổ chắc?”
Tôi ngẩng đầu lên, thẳng vào ánh mắt cố chấp của Cố Cẩn Niên:
“Anh chắc chắn muốn ly hôn với tôi?”
Sau khi kết hôn, tôi gần như chưa từng can thiệp vào chuyện kinh doanh của tập đoàn Cố thị.
Cũng chính điều đó khiến Cố Cẩn Niên nảy sinh ảo tưởng — tưởng tôi chỉ là một con chó ngoan ngoãn sắc mặt ta để sống.
Quả nhiên, Cố Cẩn Niên vênh váo ra mặt:
“Tôi sợ gì chứ? Sắp tới có tập đoàn quốc tế đầu tư vào nhà họ Cố, đến lúc đó muốn bám lấy tôi cũng chẳng bám .”
Tôi mặt không cảm thẳng vào ta:
“Cố Cẩn Niên, sắp phải trả giá vì những gì mình đã rồi.”
Ông Cố đứng bên cạnh thấy lập tức cuống lên, vội vàng định ngăn con trai lại:
“Không thể ly hôn! Thẩm Tịnh chính là…”
Tôi lập tức trừng mắt cảnh cáo, ngăn ông tiếp tục ra thân phận thật của tôi.
Nín nhịn cả đêm rồi, lát nữa tôi phải để Cố Cẩn Niên mở to mắt mà thấy năng lực thật sự của tôi.
8
“Tôi đồng ý ly hôn,” tôi , “ tôi có một điều kiện.”
Ánh mắt Cố Cẩn Niên tôi như thể đang một kẻ ham tiền, tham vật chất:
“Nói đi, muốn tiền hay nhà? Tôi đều có thể cho.”
Tôi mỉm lắc đầu:
“Tôi chỉ muốn trong thỏa thuận ly hôn ghi rõ: hai bên không phân chia tài sản của nhau.”
Lần này đến lượt Cố Cẩn Niên tưởng tôi là kẻ ngốc.
Ai đời ly hôn lại không muốn chia một phần tài sản, nhất là đối phương lại là tổng giám đốc tập đoàn Cố – một “con cừu béo” chính hiệu.
Anh ta lập tức ra lệnh cho thư ký sửa lại hợp đồng ly hôn theo cầu của tôi, còn là người đầu tiên ký tên, sợ tôi đổi ý.
Ông Cố lo đến mức mồ hôi túa đầy trán, lại không dám tiết lộ thân phận thật của tôi khi chưa phép.
Tôi cũng không chần chừ, dứt khoát ký tên mình lên bản thỏa thuận.
Tám năm hôn nhân đến đây là chấm dứt.
Không buồn, trái lại còn thấy nhẹ nhõm.
Tôi đã hưởng trọn tám năm tuổi trẻ của người đàn ông đẹp trai và vóc dáng chuẩn chỉnh nhất, giờ không cần chia cho ta một xu nào – nghĩ thôi cũng thấy mình quá lời.
Đúng lúc đó, Thẩm Minh Nguyên dẫn theo đoàn đầu tư quốc tế bước vào.
Cố Cẩn Niên khinh thường đẩy ông ta ra, tự mình chạy tới tiếp đón trưởng đoàn:
“Thẩm Minh Nguyên chỉ là kẻ lừa đảo, ngài cứ trực tiếp hợp tác với nhà họ Cố chúng tôi là .”
Nhưng người phụ trách đoàn đầu tư thậm chí không liếc Cố Cẩn Niên lấy một cái, mà đi thẳng đến trước mặt tôi, cúi gập người 90 độ khiến cả hội trường sửng sốt đến nghẹt thở.
“Chủ tịch Thẩm, xin hỏi bà có chỉ thị gì?”
Tôi gật đầu nhẹ:
“Hủy toàn bộ đầu tư vào Cố thị. Tất cả tài sản của tôi sẽ phân bổ lại.”
Thẩm Minh Nguyên biết mình không cần tiếp tục giả cha tôi nữa, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cùng đoàn đầu tư:
“Rõ, thưa Chủ tịch Thẩm.”
“Trời ơi! Hóa ra người điều hành đứng sau là Thẩm Tịnh!”
“Cố Cẩn Niên tiêu rồi, dám đắc tội với Thần Tài!”
“Không chỉ ta, sợ là cả tập đoàn Cố cũng đi đời!”
Sắc mặt đang hả hê của Cố Cẩn Niên giờ đây nứt toác.
Anh ta khó khăn lắm mới phát ra mấy chữ từ cổ họng khô rát:
“Thẩm… Thẩm Tịnh… Rốt cuộc là ai?”
Ông Cố – người đã cố nén suốt cả buổi – dùng hết sức lực tát cho Cố Cẩn Niên một cái ở má còn lại:
“Con với cái! Mày tưởng tao ép mày cưới Thẩm tiểu thư là vì cảm à?!”
“Tám năm trước, nếu không phải ấy để mắt đến mày, nhà họ Cố đã sản rồi!”
“Biết mày tự ti, Thẩm tiểu thư đặc biệt dặn tao tìm một diễn viên đóng giả cha ấy, để mày khỏi thấy mình trèo cao!”
“Một người phụ nữ bản lĩnh như thế, sẵn sàng ẩn mình đứng sau người vợ dịu dàng, còn mày thì sao?
Vì một đứa thư ký ham tiền mà hết lần này đến lần khác chuyện ngu ngốc!”
“Từ giờ cắt đứt quan hệ cha con! Tao không có đứa con như mày nữa!”
Thấy thế không ổn, Tống Chi Nhiễm lập tức xách váy lén lút chuồn khỏi hiện trường.
Cố Cẩn Niên ngã ngồi dưới đất, điện thoại trong tay rung liên tục không ngừng.
Đầu dây bên kia là tiếng gào thét chói tai của đối tác:
“Cố tổng! Gói đầu tư hứa đâu? Nếu dự án không khởi đúng hạn, tiền hợp đồng gánh nổi không?”
Tiếp theo là giọng lạnh lùng của ngân hàng:
“Thưa ông Cố, khoản vay của quý công ty đã quá hạn. Nếu không thanh toán sớm, chúng tôi sẽ khởi kiện theo quy định pháp luật.”
Thư ký cũng gọi đến:
“Cố tổng… Phòng tài vụ dòng tiền hoàn toàn bị cắt rồi.
Còn bộ phận kỹ thuật… toàn bộ nhân viên chủ lực đều đã nộp đơn nghỉ việc, họ … nếu không có lương thì sẽ sang cho đối thủ cạnh tranh.”
Chuỗi điện thoại đòi nợ như một chiếc lưới vô hình, siết chặt lấy ta.
Thái dương của Cố Cẩn Niên nảy lên liên hồi, trước mắt tối sầm.
Bạn thấy sao?