4
Nhân viên cửa hàng bước ra, tay xách túi mua sắm in kín logo Hermès.
Tầng này luôn có quy định nghiêm ngặt, không cho phép mang đồ ăn hay hàng giao tận nơi vào.
Trợ lý vội vàng tiến lên ngăn lại, Tống Chi Nhiễm từ phía sau đẩy mạnh Tiểu Lâm ra, ngữ khí kiêu căng:
“Tránh ra, đây là quà Cố tổng tặng tôi.”
Cây cảnh trong phòng che khuất rất tốt nên Tống Chi Nhiễm không phát hiện ra tôi đang ngồi đó.
Sau khi mở hộp quà, ta hí hửng cầm chiếc túi Hermès tạo đủ kiểu để chụp ảnh tự sướng.
Trợ lý đưa điện thoại cho tôi xem, Tống Chi Nhiễm liên tục đăng ba dòng trạng thái lên vòng bè:
【Tổng tài đại nhân , nhân viên của ấy dù có ấm ức cũng không khóc.】
【Tuân lệnh, tổng tài của tôi.】
【Cún dũng cảm, không sợ khó khăn.】
Kèm theo ảnh là dáng ta đeo túi Hermès, tạo hình trái tim với máy ảnh.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy máu trong người như chảy ngược.
Dù khó mà mở miệng thừa nhận, tôi thật sự bị Tống Chi Nhiễm chọc đến mức suýt nữa không kiểm soát bản thân.
Tôi gần như muốn xông vào, cầm dao rạch nát chiếc túi mà Cố Cẩn Niên tặng ta, rồi tiện thể rạch luôn gương mặt trơ trẽn ấy.
Tôi gọi nhân viên cửa hàng lại khi ta đang chuẩn bị rời đi:
“Chiếc túi vừa mang tới, bây giờ đem tặng toàn bộ nhân viên trong tòa nhà này, mỗi người một cái.”
Gương mặt nhân viên bừng sáng như bắt vàng, vỗ ngực cam kết:
“Cô yên tâm, cho dù phải vét hết túi hàng trong cả thành phố, tôi cũng nhất định giao đủ!”
Chưa đầy một tiếng sau, ngoại trừ Tống Chi Nhiễm, toàn bộ nhân viên tập đoàn Cố thị đều nhận túi Hermès do tôi tặng.
Tin tức “Tập đoàn Cố phát túi Hermès phúc lợi cho nhân viên bằng xe tải” lập tức leo thẳng lên hot search.
Bình luận top 3 lần lượt là:
【Phu nhân tổng tài : Chân thật đặt trên đất mới đi xa.】
【Tuân lệnh, phu nhân tổng tài.】
【Sao có một thư ký nào đó không nhận túi từ phu nhân tổng tài ?】
Cư dân mạng bắt đầu lần theo thông tin tìm ra thân phận “thư ký nào đó” kia.
Cô ta có quan hệ gì với tổng tài Cố thị, vì sao chỉ mình ta không tặng quà?
Thậm chí có người trong cuộc tiết lộ rằng tổng tài và nữ thư ký kia có hành vi thân mật vượt quá giới hạn tại nhiều sự kiện khác nhau.
Thiếu điều công khai cả số chứng minh nhân dân của hai người.
Người đầu tiên không chịu nổi là Cố Cẩn Niên.
5
Anh ta xông ra khỏi phòng họp tìm tôi:
“Thẩm Tịnh! Em xem mạng đang gì về với mấy lời vớ vẩn đó kìa!”
“Tóc dài não ngắn! Nếu ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, em dọn khỏi nhà họ Cố đi xin ăn luôn đi!”
Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.
Vì chiêu này của tôi, tin tức “phúc lợi nhân viên tập đoàn Cố thị cực tốt” lên hot search, cổ phiếu tăng vùn vụt.
Thấy thị trường toàn màu xanh Cố Cẩn Niên lập tức đổi hướng công kích:
“Em không tự kiếm tiền mà tiêu thì cứ như nước đổ sông, mua nhiều túi hàng hiệu để gì? Em muốn loạn sao?!”
Vừa dứt lời, ta đã hối hận.
Chưa đến việc ba tôi và tôi đều là cổ đông của tập đoàn Cố, giờ ta lại công khai tỏ thái độ không muốn chi tiền cho phúc lợi nhân viên – đúng là khiến người ta lạnh lòng.
Toàn thể công ty đều ngấm ngầm khinh thường ta và Tống Chi Nhiễm.
Họ không dám gì trước mặt tổng tài, hoàn toàn có thể trút giận lên Tống Chi Nhiễm.
Mọi người vô thức lập ta.
Người trong văn phòng thư ký không thèm bàn giao công việc cho ta, đang chuyện thì thấy ta là lập tức im lặng.
Tống Chi Nhiễm chủ tìm cách sang phòng ban khác, mọi người thì xì xầm bàn tán, có người thậm chí không kiêng nể, thẳng vào mặt ta:
“Chó ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à? Mơ lên mây hơi sớm rồi đấy.”
Tống Chi Nhiễm khóc lóc gõ cửa văn phòng của Cố Cẩn Niên, mang chiếc túi Hermès còn chưa kịp ấm hơi trả lại.
“Cố tổng, em không xứng nhận món quà của .”
“Em muốn xin nghỉ việc.”
Tối hôm đó, tôi và Cố Cẩn Niên cãi nhau trận to nhất kể từ khi kết hôn.
Anh ta ném khung ảnh cưới thẳng vào gương, mảnh kính vỡ bắn tung tóe, một mảnh cứa rách bắp chân tôi, máu chảy ròng ròng.
“Cô vừa lòng chưa?” Giọng ta khàn đặc sau men rượu, “Giở trò ép thư ký của tôi nghỉ việc, chỉ muốn tất cả người bên cạnh tôi đều do sắp đặt, đúng không?”
Một luồng lạnh buốt từ sống lưng lan khắp toàn thân.
Người đàn ông tôi tám năm, lúc này lại như một đứa trẻ vừa bị giật mất món đồ chơi thích, gào thét với tôi như điên.
“Biết bao nhiêu thư ký bên cạnh , tôi chưa từng gì. Nhưng người tôi ép đi là Tống Chi Nhiễm – kẻ nhăm nhe cái vị trí ‘phu nhân tổng tài’!”
“Tôi mới là tổng tài của tập đoàn Cố thị!” Anh ta gào lên, khiến cả đèn pha lê cũng rung lên bần bật.
“Nếu không phải nhà họ Cố cần đến các mối quan hệ của cha …”
Nửa câu sau ta nuốt vào bụng, tôi đã hiểu rõ ý.
Nếu không vì cần chỗ dựa từ nhà tôi, ta đã sớm ly hôn, thậm chí có khi ngay từ đầu còn chẳng buồn cưới tôi.
Nực là, tất cả đối tác đều vì tôi mới hợp tác với Cố gia.
Không có tôi, Cố thị đã sản từ tám năm trước.
Tôi siết chặt tay đến mức móng tay hằn vào da thịt, cố ép mình thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của ta:
“Cuối cùng cũng chịu thật rồi. Anh hối hận vì đã cưới tôi?”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên.
Trên màn hình là tin nhắn từ ba tôi:
【Tối nay 8 giờ có tiệc rượu, đoàn đầu tư quốc tế cầu gặp con và Cẩn Niên.】
Cố Cẩn Niên chằm chằm vào màn hình, yết hầu trượt lên trượt xuống, khí thế điên cuồng vì men rượu vừa rồi tan biến như bóng xì hơi.
Anh ta không một lời, bước vào phòng tắm.
Khi trở ra đã mặc sẵn vest chỉnh tề, giọng trở lại bình tĩnh:
“Xe đợi dưới nhà rồi.”
Tại buổi tiệc, Tống Chi Nhiễm diện váy dạ hội, tay khoác tay Lục Trinh – em thân thiết của Cố Cẩn Niên – chúng tôi bằng ánh mắt u uất.
Bạn thấy sao?