Số còn lại thì chở toàn bộ người giúp việc trong nhà đi du lịch quanh các thành phố lân cận.
Cố Cẩn Niên gọi khản cổ mà không có ai trả lời, đành phải tự mình bắt taxi đến công ty.
Xe taxi không vào khu biệt thự, ta đành chật vật đội mưa chạy ra cổng.
Không phải thích “chó ướt mưa” sao? Vậy tôi cho “chó ướt” cho thỏa thích.
Tôi ngồi trong văn phòng của Cố Cẩn Niên, thì Tống Chi Nhiễm gõ cửa bước vào:
“Cố tổng, cảm ơn về chiếc áo khoác tối qua…”
Chiếc ghế chủ tịch xoay lại, nụ ngọt ngào mà ta đã chuẩn bị sẵn lập tức đông cứng trên gương mặt.
“Gì đấy, không nhận ra tôi à?”
Hàng mi dài khẽ run, Tống Chi Nhiễm lí nhí:
“Chào Thẩm…”
“Tên tôi là Thẩm, chắc cũng biết Cố Cẩn Niên là chồng tôi. Biết sao không gọi tôi là phu nhân?”
Tống Chi Nhiễm cúi gằm đầu, cắn răng không hé lời.
Con chó nhỏ trong tay tôi cảm nhận sự chán ghét của tôi với ta, ngoan ngoãn sủa “gâu gâu” về phía ta.
Cô ta lúc này mới nhận ra chó đang mặc áo khoác giống hệt với của Cố Cẩn Niên, sắc mặt tái nhợt, lúng túng giấu chiếc áo khoác sau lưng.
Dám không dám nhận, tôi cứ tưởng tiểu tam này bản lĩnh lắm cơ đấy.
“Không nhận ra tôi thì thôi, thứ tôi đang bế chắc nhận ra.”
“Đây là chó, còn là gì?”
“Chó cái đang lên cơn dục à?”
Vừa dứt lời, Cố Cẩn Niên đẩy cửa bước vào.
Tống Chi Nhiễm lập tức hóa thân thành chim nhỏ đáng thương, nước mắt lưng tròng ta như thể vừa thấy hùng cứu thế.
Đừng đàn ông, ngay cả phụ nữ như tôi còn suýt bị ta diễn lừa, chẳng trách “tổng tài bá đạo” lại muốn tiếp tục bảo vệ chó mắc mưa.
3
Cố Cẩn Niên lập tức kéo Tống Chi Nhiễm đứng sau lưng, ánh mắt đầy trách móc tôi:
“Em lấy hết xe trong nhà đi, chỉ để đến công ty bắt nạt nhân viên của sao?”
Cãi nhau tuyệt đối không rơi vào cái bẫy tự biện hộ.
Tôi hỏi ngược lại:
“Câu đăng lên vòng bè ‘đoá hồng ướt mưa xứng đáng nâng niu’, là định công khai luôn chuyện mình nuôi chim hoàng yến à?”
Khí thế của Cố Cẩn Niên lập tức sụt xuống ba phần.
“Thẩm Tịnh, em đừng quá mọi chuyện không?”
“Tôi chỉ thấy thư ký Tống không có dù, bị mắc mưa nên mới cho ta mượn áo và dù thôi mà.”
Tôi lạnh ta:
“Cố Cẩn Niên, phản bội không nhất thiết phải lên giường mới tính.”
“Anh rõ ràng đắm chìm trong dáng vẻ đáng thương của ta, tận hưởng cảm giác trẻ dựa dẫm.”
“Cả tập đoàn Cố thị có biết bao nhiêu người, người khác mắc mưa thì cũng đối xử ân cần như à?”
“Dùng đồ tôi tặng để dựng nên ‘tổng tài văn học’ giữa đời thực cho người đàn bà khác, tử tế sao không chia đôi luôn tờ giấy đăng ký kết hôn cho ta?”
Bị tôi trúng tim đen, Cố Cẩn Niên mất mặt, lập tức chuyển chủ đề, sang con chó trong tay tôi:
“Em quên dị ứng với lông chó à? Mang con chó đó ra khỏi văn phòng tôi ngay!”
Kết hôn xong, ta tự ý đem chó mà tôi nuôi suốt sáu năm đi cho người ta.
Không cho tôi nuôi chó, lại nuôi nhân trong văn phòng.
Người nên cút không phải là tôi, mà là hai người họ.
“Cố Cẩn Niên, tôi chỉ cho hai lựa chọn.”
“Một là đuổi ‘chó mắc mưa’ của ra khỏi công ty, chúng ta vẫn tạm sống yên ổn.”
“Hai là cuốn gói ra khỏi cuộc đời tôi, đi đóng cho trọn vở kịch ‘ hùng cứu mỹ nhân’ của .”
“Chọn đi, một trong hai.”
Nghĩ đến chút nữa phải tham gia họp cổ đông báo cáo công việc với ba tôi, Cố Cẩn Niên im lặng.
Tống Chi Nhiễm đậy, ngay trước mặt tôi lấy khăn tay ra lau hạt mưa trên vai áo ta.
“Cố tổng, sao lại ướt nữa rồi?”
“Anh mà đổ bệnh thì chúng em biết trông cậy vào ai đây…”
Ánh mắt của Cố Cẩn Niên lập tức thay đổi:
“Thư ký Tống có thái độ việc rất nghiêm túc, không ai có quyền tùy tiện sa thải ấy.”
Tôi gật đầu:
“Được thôi, Cố Cẩn Niên. Anh đừng có hối hận.”
Vừa dứt lời, tôi dứt khoát xoay người bỏ đi, tiếng giày cao gót dứt khoát vang lên trên sàn.
Cố Cẩn Niên vội vàng đuổi theo, giữ chặt cổ tay tôi:
“Thẩm Tịnh, em đừng như !”
“Buông ra!”
Tôi vùng tay thật mạnh, móng tay gần như cắm vào mu bàn tay ta:
“Anh đã chọn thư ký Tống rồi, còn níu lấy tôi giả vờ si cái gì?”
“Thẩm Tịnh, chỉ là cảm thấy không đáng để—”
“Câm miệng!”
Tôi cũng không đi xa, chỉ ngồi ở văn phòng thư ký chờ đến khi cuộc họp cổ đông kết thúc.
Các trợ lý khác pha trà cho tôi, đồng thời thì thầm kể lể đủ chuyện về việc Tống Chi Nhiễm ỷ vào Cố Cẩn Niên sủng ái mà ra vẻ hống hách, mưa gió trong công ty.
Tôi siết chặt điện thoại, các khớp ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch.
Đang nghĩ cách chút nữa sẽ lật tẩy mối quan hệ giữa Cố Cẩn Niên và Tống Chi Nhiễm trước mặt hai bên phụ huynh, thì cửa thang máy tầng 81 mở ra.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?