Kết hôn với Giang Thu Niên đã hai năm, ấy gần như ngày nào cũng ở lì trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu khoa học.
Mọi người xung quanh đều : “Giang Thu Niên chỉ là quá tập trung vào công việc nghiên cứu thôi, chứ không phải không quan tâm đến cậu đâu.”
Cho đến một ngày, khi tôi mang tài liệu đến cho , tôi đã thấy đang ôm chặt người giáo sư góa chồng của mình vào lòng.
Người đàn ông lạnh lùng, hờ hững thường ngày ấy lại dùng giọng khẩn thiết mà : “Cô giáo… không thể em một lần sao?”
Thì ra, không phải là không biết lời ngọt ngào, chỉ là… người muốn những lời đó không phải là tôi.
Tôi không khóc lóc, không ầm ĩ, chỉ bình tĩnh đưa ra đề nghị ly hôn.
Đến ngày ký vào đơn ly hôn, giáo sư của còn kinh ngạc: “Hai người ly hôn mà sao nhà với xe đều là của hết ?”
Tôi chỉ mỉm : “Xin lỗi nhé, tất cả đều là tài sản trước hôn nhân của tôi.”
1
Ngoài trời mưa như trút nước, còn trong phòng thí nghiệm, hai người họ đang ôm hôn nhau say đắm qua lớp kính.
Tôi đứng chết lặng, tài liệu trong tay rơi xuống đất, người tôi ướt sũng vì mưa, toàn thân khẽ run lên khi tận mắt chứng kiến cảnh đó.
Cơn mưa bất chợt, tôi phát hiện chồng quên mang theo tài liệu kiểm tra mà đã thức suốt đêm để .
Anh lấy xe đi mất, còn taxi thì không ai chịu đón. Tôi đành tự mình cầm ô chạy ra ga tàu điện ngầm, qua bao trạm mới tới đây.
Không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng khiến tim tôi tan nát – Giang Thu Niên và giáo sư của đang thân mật bên nhau.
Sau nụ hôn, cả hai khẽ bật .
Thẩm Thư Lê tựa đầu vào ngực , nhẹ nhàng :
“Thu Niên, thực sự suy nghĩ kỹ chưa? Ở bên em, sẽ phải chịu rất nhiều áp lực đấy.”
Giang Thu Niên trầm ngâm một lúc, rồi nghiêm túc đáp:
“Anh nghĩ kỹ rồi, thật sự đã nghĩ kỹ từ lâu.”
“Vài ngày nữa sẽ về nhà bàn chuyện ly hôn. Anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu, Thư Lê.”
Thẩm Thư Lê có vẻ rất cảm , ngẩng đầu lên chủ hôn .
Dù gương mặt đã có nhiều nếp nhăn, bà ấy vẫn toát lên nét quyến rũ mặn mà – chẳng trách lại suốt bao nhiêu năm trời.
Nhìn cảnh hai người họ tứ, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn và ghê tởm.
Tôi không một lời, chỉ lặng lẽ ném tập tài liệu vào thùng rác, rồi quay người rời đi.
Tôi không nhớ mình đã đi bao lâu, chỉ nhớ cảm giác nhói buốt không ngừng nơi lồng ngực.
Quần áo đã ướt sũng từ lâu, làn da mềm bị cát sỏi cọ xát đến trầy xước.
Trước mặt tôi và bè, Giang Thu Niên lúc nào cũng là kiểu người điềm tĩnh, lý trí, năng ngắn gọn.
Ngay cả khi tôi than thở với bè về sự thờ ơ, lạnh nhạt của , họ cũng chỉ an ủi:
“Tiến sĩ Giang vốn như mà, đàn ông ngành kỹ thuật mà, đầu óc toàn số liệu với nghiên cứu, không biết thể hiện cảm cũng là chuyện bình thường. Thật ra ấy đối xử với cậu cũng không tệ đâu.”
Trước đây, tôi cũng tự thuyết phục mình như .
Khi chúng tôi cãi nhau, bỏ tôi lại một mình trong nhà hàng;
Khi tôi ốm sốt, vẫn kiên quyết đến phòng thí nghiệm việc;
Thậm chí khi bà ngoại tôi mất, tôi khóc đến rã rời, chỉ cau mày : “Sinh – lão – bệnh – tử là chuyện bình thường.”
Tôi đều tự nhủ: không sao cả, ấy chỉ là người không có quá nhiều cảm . Và chính sự đơn giản, thuần khiết ấy mới là điều khiến tôi .
Nhưng mãi đến hôm nay, khi tận mắt chứng kiến ánh mắt si mê và bất lực của Giang Thu Niên dành cho giáo sư của mình — tôi mới thật sự tỉnh ngộ.
Thì ra cái gọi là “ cảm ổn định”, chẳng qua là vì không để tâm.
Với người thật sự, vẫn có thể nồng nhiệt và hèn mọn đến thế.
Tôi mặc chiếc áo mỏng, bị dính mưa nên chẳng mấy chốc đã sốt cao.
Người tôi nóng ran đến mức không mở nổi mắt, chỉ lờ mờ nghe tiếng Giang Thu Niên mở cửa bước vào.
Tôi chẳng còn sức để cãi vã, chỉ lặng lẽ quay lưng lại, quấn chặt chăn hơn.
Giang Thu Niên đi một vòng trong nhà, rồi lao vào phòng ngủ, kéo tôi dậy một cách thô bạo.
“Mục Kỳ, tài liệu dữ liệu tối qua đâu rồi?”
“Anh để trên bàn việc cơ mà, đã dặn em đừng vào rồi, giờ nó đâu mất rồi?”
Bên ngoài chăn lạnh buốt, tôi run cầm cập, cố gắng gằn giọng trả lời:
“Em không biết.”
Cơ thể tôi đang nóng hầm hập, sắc mặt tái nhợt.
Tất cả những dấu hiệu rõ ràng ấy, không thể nào không nhận ra tôi đang bệnh.
Nhưng Giang Thu Niên vẫn lạnh lùng hất tay tôi ra, ánh mắt chỉ toàn là sự khinh thường và khó chịu.
“Chuyện nhỏ trong nhà mà em cũng không biết thì giữ em lại để gì?”
“Mục Kỳ, em xem… em có ích gì chứ?”
2
Thì ra, trong mắt Giang Thu Niên, tôi là kẻ vô dụng, không học vấn, không chí hướng, chẳng hiểu gì về khoa học hay ước mơ của , chỉ là một người tầm thường và ngu ngốc.
Trước đây tôi cứ tự lừa mình, nghĩ rằng sự lạnh lùng của chỉ là tính cách, là cách thể hiện một cách khác biệt.
Nhưng giờ thì tôi không thể tự dối mình nữa.
“Giang Thu Niên, nếu không tôi, nếu chán ghét tôi, thậm chí là thấy tôi đáng ghét… thì ngay từ đầu cưới tôi để gì?”
Tôi dồn hết sức lực để hét lên câu đó, nước mắt đã giàn giụa từ lúc nào.
Anh im lặng thật lâu, có lẽ không ngờ tôi lại phản ứng như .
Bởi vì trước giờ, tôi luôn là người cam chịu.
Tôi là người đã theo đuổi trước.
Tôi vào đôi mắt , thứ ánh bình lặng như mặt hồ, và bỗng nhiên cảm thấy… mệt mỏi vô cùng.
“Ly hôn đi.”
“Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.”
Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt, rồi nằm lại trên giường, kéo chăn kín người.
Giang Thu Niên đứng im sau lưng tôi một lúc, cuối cùng vẫn chọn rời đi.
Khi nghe thấy tiếng cửa chính khóa lại, tôi hoàn toàn chìm trong nỗi tuyệt vọng và đau đớn.
Cơn sốt uống thuốc mãi vẫn không hạ, tôi cố gắng gượng dậy, gọi xe đến bệnh viện.
Sau khi truyền nước xong, tôi đang xếp hàng lấy thuốc thì bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Giang Thu Niên.
Anh đang bế một bé nhỏ, tay còn lại cầm một cây kẹo mút, ánh mắt dịu dàng đến mức tôi chưa từng thấy bao giờ.
Vợ sốt nằm một mình ở nhà, còn thì ở bệnh viện để gì?
Tôi nghẹn một hơi trong lồng ngực, định bước lên chất vấn .
Nhưng khi thấy Thẩm Thư Lê bước ra, tôi khựng lại.
Cô ấy vừa lấy thuốc xong, định đưa tay bế đứa bé từ lòng .
“Để em bế nó cho
Giang Thu Niên vẫn cố chấp không chịu buông tay, trong mắt hiện lên chút lo lắng và quan tâm.
“Thư Lê, em đừng khách sáo với như .”
Anh cúi đầu, bé trong lòng, khẽ : “Hơn nữa, với Yên Yên vừa gặp đã thân, con bé… như thấy con ruột của mình .”
Thẩm Thư Lê nghe rõ ẩn ý trong lời , khuôn mặt lập tức đỏ bừng, thẹn thùng.
Hai người họ nhau, ánh mắt đầy ắp ý.
Cô bé tên Yên Yên ôm chặt cổ Giang Thu Niên nũng nịu, hai chân quẫy loạn.
“Mẹ ơi! Con muốn Giang ba của con!”
“Cái con bé này!”
Thẩm Thư Lê giả vờ trách nhẹ, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc con, nét mặt chẳng có chút gì gọi là giận dữ.
Khung cảnh trước mắt ấm áp và ngọt ngào đến mức tưởng như một gia đình ba người hạnh phúc thật sự.
Nếu như… người đàn ông đó không phải là chồng tôi.
Tay chân tôi dần trở nên lạnh ngắt, giữa cái nắng hầm hập của mùa hè, tôi lại thấy mình như rơi vào hầm băng.
Một nghiên cứu sinh, một giáo sư đại học – hai người đều là trí thức, học vấn cao – mà lại cái trò ngoại bẩn thỉu đến thế.
Thật đúng là… học cao mà nhân cách chẳng bằng ai.
Tôi cúi đầu lạnh, đưa tay lau những giọt nước mắt đã lạnh đi.
Đúng lúc đó, loa phát thanh vang lên gọi tên tôi:
“Chị Mục Kỳ, mời đến phòng khám số 2 nhận thuốc kê đơn.”
Tôi thấy cơ thể Giang Thu Niên khựng lại, ánh mắt đầy hoảng hốt đảo khắp đại sảnh.
Khi ánh mắt cuối cùng dừng lại nơi tôi đang đứng, gương mặt lập tức trắng bệch như tro tàn.
Anh buông tay một cách vô thức, bé Yên Yên trượt khỏi vòng tay.
Con bé vẫn quấy khóc, bám chặt lấy áo không chịu buông.
Gương mặt Thẩm Thư Lê ban đầu còn có vẻ không vui, khi thấy tôi, sắc mặt cũng cứng đờ, tái nhợt, vội kéo con bỏ chạy như trốn khỏi hiện trường.
Tôi điềm nhiên thu ánh mắt về, bình thản bước vào nhận thuốc.
Khi quay trở ra, Giang Thu Niên vẫn đứng y nguyên, không bước đến, cũng không đuổi theo.
Vẫn là tôi lên tiếng trước:
“Về nhà không?”
3
Trên đường về nhà, Giang Thu Niên mặt căng như dây đàn, tập trung lái xe, đến một ánh cũng không thèm liếc về phía tôi.
Tôi ngồi trên sofa, người đàn ông mà lúc nào cũng giữ lưng thẳng tắp ấy, giờ đây cũng đang cúi người, có vẻ căng thẳng đến cùng cực.
Tôi vẻ mặt mệt mỏi của , trong lòng bất giác thấy một chút hả hê.
Tôi tưởng tượng ra đủ thứ phản ứng khi bị tôi bắt quả tang ngoại — quỳ gối cầu xin tha thứ, nổi giận lôi đình, hoặc hoảng loạn cầu xin tôi giữ thể diện giúp … Dù sao, với , sĩ diện luôn quan trọng hơn tất cả.
Nhưng không — chẳng có chuyện gì như tôi tưởng tượng xảy ra cả.
Giang Thu Niên chỉ thở dài một hơi nặng nề, quai hàm siết chặt, giọng trầm thấp:
“Mục Kỳ, là ép buộc Thư Lê, em đừng giận lây sang ấy.”
“Anh thích ấy gần bảy năm rồi, trong lòng , ấy luôn là người ngưỡng mộ và tôn trọng nhất. Thư Lê sống ngay thẳng suốt nửa đời người, không thể để danh dự của ấy bị vấy bẩn vì .”
“Em muốn bồi thường thế nào, đều đồng ý. Ly hôn cũng … chỉ cần em đừng khó ấy.”
Đến nước này rồi, Giang Thu Niên vẫn không có chút cảm nào dành cho tôi.
Không hoảng loạn, không đau đớn, không hối hận.
Anh chỉ điềm nhiên đứng trước mặt tôi, cầu xin tôi buông tha cho người .
Cuộc hôn nhân này, đúng là thất bại thảm .
Yêu nhau ba năm, cưới nhau hai năm, cuối cùng tôi mới nhận ra — Giang Thu Niên chưa từng tôi, thậm chí chưa bao giờ để tôi vào mắt.
Dù tôi là người vợ đầu ấp tay gối, dù tôi đã ở bên cạnh trong suốt những năm tháng khó khăn nhất của cuộc đời .
Tôi chẳng khác gì một vai hề lố bịch trong câu chuyện của .
Cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực giờ như một lưỡi dao bén cứa sâu, xoáy mạnh khiến tôi nghẹt thở.
Tôi gồng mình chịu đựng, cố kìm nước mắt sắp rơi.
“Ly hôn đi. Rồi…”
“Cút khỏi nhà tôi.”
Một người như … thật sự không đáng để tôi tiếc nuối.
Thủ tục ly hôn hoàn tất nhanh chóng, tôi và Giang Thu Niên cùng bước ra khỏi Cục Dân chính.
Bạn thấy sao?