17Những ngày sau đó trôi qua rất nhanh.Chớp mắt đã đến Tết.Tôi xách hành lý xuống lầu, ra khỏi cổng trường thì thấy một chiếc xe quen thuộc.Kỳ Hàn dựa vào cửa xe, thấy tôi: "Đi thôi, đưa em một đoạn."Tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp ta.Anh ta cũng hỏi tôi như : "Đi đâu đấy? Anh đưa em một đoạn."Chúng tôi đã từng cùng nhau đi một đoạn đường.Nhưng bây giờ, đã kết thúc rồi.Tôi đang định từ chối, cửa sổ xe phía sau ta đột nhiên hạ xuống.Cô tươi vẫy tay với tôi: "Học tỷ, mau lên xe đi. Chúng ta cùng đi."Nói rồi, ấy xuống xe kéo tôi lên.Suốt dọc đường, trong xe rất yên tĩnh.Cho đến khi đến sân bay, Kỳ Hàn giúp tôi lấy đồ xuống xe.Tôi cảm ơn.Anh ta gật đầu.Không còn gì khác nữa.Tôi về nhà chưa bao lâu thì điện thoại của học muội gọi đến."Đừng hiểu lầm nhé học tỷ, ấy không phải cố ý đến đón em đâu, chỉ là em cờ thấy ấy, đoán rằng ấy có thể muốn đưa chị đi, nên mới xung phong em có thể giúp."Tôi sững người.Vừa rồi tôi thực sự đã nghĩ rằng họ đang ở bên nhau."Không sao, em không cần phải giải thích với chị, bọn chị đã không còn quan hệ gì nữa rồi."Học muội thở dài: "Tiếc thật đấy."Có gì mà tiếc?Cô ấy không biết, lúc trước tôi cũng , nghe rất nhiều người trước mặt tôi rằng, Kỳ Hàn bỏ lỡ mối đầu thật đáng tiếc.Đêm giao thừa, tuyết rơi dày.Ăn cơm tất niên xong, tôi ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với Hứa Yến một lúc.Sau khi ấy rời đi, cứ đến ngày lễ, chúng tôi thỉnh thoảng lại liên lạc, chúc phúc cho nhau.Em họ tôi bỗng nhiên ghé vào cửa sổ ra ngoài, kêu to: "Chiếc xe đó em từng thấy trên mạng, trên thế giới chỉ có vài chiếc thôi. Không ngờ lại có thể thấy xe thật ở đây."Tôi không để tâm: "Vậy thì em cứ cho kỹ đi."Ngày hôm sau, tôi nhận điện thoại của Kỳ Hàn."Trình Sênh, cậu có thấy Kỳ Hàn không? Mùng một Tết mà cậu ấy không ở nhà, cũng không liên lạc .""Trước giờ cậu ấy chưa từng như , chúng tôi đều rất lo lắng."Nghe xong, gần như ngay lập tức, tôi nghĩ đến chiếc xe không nên xuất hiện ở đây.18Tôi ra ngoài cửa sổ, không thấy chiếc xe đó, đành phải đi dọc đường hỏi thăm khắp nơi.Cuối cùng mới thấy Kỳ Hàn ở gần một con hẻm.Người đàn ông đứng bên đường, chiếc áo sơ mi trên người hơi nhăn, cũng không mặc áo khoác, sắc mặt không tốt lắm, trên tay cầm một điếu thuốc, không hút.Nhìn thấy tôi, ta theo bản năng đứng thẳng người.Tôi đi đến gần ta: "Điện thoại của đâu?"Anh ta có chút lúng túng, lấy điện thoại ra, bật lên một lúc rồi : "Hết pin rồi.""Anh mau về đi. Đây không phải là nơi nên đến."Kỳ Hàn sững người: "Anh cũng không biết tại sao, theo bản năng đã đi theo đến đây. Trước đây em gia đình giục em kết hôn, ...""Anh cái gì? Chẳng lẽ muốn kết hôn với em? Kỳ Hàn, không thể nào đâu."Từ trước đến nay, người không dễ dàng quay đầu lại, thực ra là tôi.Tôi từ nhỏ đến lớn đều bướng bỉnh.Nếu đã quyết định một chuyện gì đó, thì nhất định phải cho bằng .Buông bỏ một người cũng .Anh ta lặng lẽ tôi, khóe mắt bỗng đỏ hoe.Một lúc lâu sau, mới như không có chuyện gì xảy ra, nhún vai , với tôi: "Trình Sênh, đói rồi, không mang theo tiền."Tôi mời ta ăn một bát mì.Mười tám tệ, không có nhiều thịt, rau thì rất nhiều.Hơi nước bốc lên nghi ngút, chúng tôi ngồi đối diện nhau, mờ đi gương mặt của nhau.Anh ta ăn rất chậm, vẫn ăn hết.Ăn xong, ta lại trở về dáng vẻ ban đầu khi tôi mới quen, chậm rãi lau miệng bằng khăn giấy, rồi lên tiếng: "Đây quả thực là bát mì dở nhất mà từng ăn."19Sau đó, tôi trở lại Bắc Thành.Tôi và Kỳ Hàn, không gặp lại nhau nữa.Tôi và ta vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau, nếu không cố ý tìm hiểu thì thực sự rất khó nghe tin tức gì về ta.Năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, tôi lại một lần nữa.Đối phương là giám đốc của công ty hợp tác, tính cách trầm ổn, đối xử với mọi người rất hòa nhã, chúng tôi ở bên nhau, chưa đến một tháng đã chia tay.Mùa xuân năm thứ hai, Bắc Thành mưa rơi.Tôi ra khỏi công ty, gặp Hứa Yến.Anh ấy tay trái còn xách vali, phong trần mệt mỏi đứng trước mặt tôi, mỉm : "Lâu rồi không gặp."Mùa thu năm đó, chúng tôi ở bên nhau.Anh ấy cùng tôi tất cả những điều tôi thích.Bạn bè bên cạnh ấy đều gọi tôi là chị dâu, có chuyện gì cũng đều bênh vực tôi.Chúng tôi không bao giờ dễ dàng lời chia tay.Chúng tôi cùng nhau đi treo thẻ lên cây ước nguyện, một tấm thẻ, viết tên của cả hai chúng tôi.Viết xong, ấy lại tỉ mỉ thêm vào: [Nguyện mãi ở bên nhau.]Anh ấy nắm tay tôi đi về.Anh ấy : "Thật tốt."Tôi : "Ừ."20Tôi bỗng nhớ đến một năm nọ.Tôi quỳ trên bồ đoàn cầu nguyện, ước nguyện quá nhiều, tôi đếm từng điều một trong lòng, sợ bỏ sót điều nào.Người kia đứng bên cạnh tôi, cuối cùng đỡ tôi dậy, thản nhiên : "Muốn gì thì với , nhanh hơn nhiều."Anh ấy chưa bao giờ tin vào những điều này.Nhưng khi ra khỏi chùa, rời xa khói hương, ta lại khẽ thở dài, một câu.Câu đó tôi đã nhớ rất nhiều năm - Anh ấy , gặp tôi, thực ra đã chính là may mắn ba đời của ấy rồi
HOÀN TOÀN VĂN
Bạn thấy sao?