Cơn Mưa Đúng Lúc – Chương 8

 Chương 15Sau ngày hôm đó, tôi đã rất lâu không nghe thấy tin tức gì về Kỳ Hàn.Thỉnh thoảng tôi lại gặp Hứa Yến.Tôi đi dạo cùng ấy gần trường.Khi ấy đi gặp đối tác, đi ngang qua trường học, ấy gọi điện cho tôi, tôi thở hổn hển chạy xuống lầu, ấy đưa vé concert trong tay cho tôi, cờ có , biết tôi thích nghe nên mang đến.Dáng người người đàn ông thanh tú, thần thái ung dung.Tôi nghĩ, có lẽ ấy không biết, tấm vé này khó giành đến mức nào.Anh ấy luôn lịch sự, biết tiến biết lùi, tôi không tiện từ chối, liền chuyển tiền vé cho ấy.Anh ấy không chịu nhận, tôi không còn cách nào khác, đành phải mời ấy ăn cơm.Kết quả đến lúc tính tiền, lại là ấy trả.Đầu tháng 12, ấy lại phải ra nước ngoài một chuyến, ít nhất là nửa năm.Tôi đặc biệt đến sân bay tiễn ấy, ấy mỉm với tôi, có chút muốn lại thôi, cuối cùng cũng không gì, xoay người rời đi.Anh ấy đi không lâu, tôi gặp Tiêu Cảnh Ý.Anh ta thở dài với tôi, bây giờ Kỳ Hàn rất ít khi ra ngoài chơi với họ, cũng không đi tìm Tô Mai."Lần này Tô Mai trở về, chính là muốn quay lại với Kỳ ca. Nhưng ai ngờ, bây giờ Kỳ ca căn bản không thèm để ý đến ta. Mấy hôm trước bị phiền quá, còn sức ép với Tô gia, bảo họ mau chóng gả Tô Mai đi." 

Tôi như đang nghe kể chuyện : "Nhưng trước đây họ tốt đẹp như thế cơ mà.""Ai mà biết ? Chuyện cảm vốn dĩ chẳng trước điều gì. Hơn nữa, Tô Mai từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Kỳ ca, ngần ấy năm ấy ở nước ngoài một mình, cho dù không có thì việc chăm sóc lẫn nhau cũng là chuyện nên ."Tôi nhạt, không đưa ra bất kỳ lời nhận xét nào.Thực ra, có một chuyện tôi chưa từng với ai.Ngày sinh nhật Kỳ Hàn, sau khi ấy đeo chiếc đồng hồ đó, tôi đã nhận một cuộc điện thoại.Là Tô Mai gọi tới."Cô chính là hiện tại của Kỳ Hàn đúng không? Nghe ấy đối xử với rất khác. Nhưng, chắc cũng biết, chúng tôi trước đây đã suýt kết hôn rồi, những năm qua, chúng tôi vẫn luôn không thể quên nhau."Tôi người đàn ông đang vui vẻ cách đó không xa, nước mắt trên mặt tôi từ lâu đã bị gió hong khô, sau này cũng sẽ không rơi vì ta nữa.Tôi : "Vậy thì chúc hai người bên nhau trọn đời."Nhưng bây giờ xem ra, lời chúc phúc của tôi đã không thành hiện thực.16Nói ra cũng thật nực .Tôi không ngờ, lần thứ hai nghe thấy cái tên Kỳ Hàn, lại là từ một học muội.Cô ấy không biết đã gặp Kỳ Hàn ở đâu, lại còn nghe tôi từng hẹn hò với ta, nên đã cố ý tìm đến tôi, hỏi tôi thế nào để theo đuổi Kỳ tam thiếu nhà họ Kỳ."Nghe sau khi chia tay với chị, ấy không thêm ai nữa. Học tỷ, chị dạy em với, thế nào mà chị theo đuổi ấy ?"Lúc đó tôi đang bận: "Không phải ai cũng ta rất dễ theo đuổi sao? Em cứ tạo ra vài lần gặp gỡ cờ, gặp nhau nhiều lần là rồi."Cô ấy nghe xong: "Em hiểu rồi."Rất nhanh, tôi đã quên chuyện này.Nhưng không lâu sau, ấy lại tìm đến tôi, khóc lóc thảm thiết: "Anh ấy không hề dễ theo đuổi chút nào, nửa tháng nay, ngày nào em cũng nghĩ cách xuất hiện trước mặt ấy, ấy chẳng hề tỏ ra dễ chịu với em. Hôm nay còn bảo em cút đi."Tôi hơi ngạc nhiên: "Em có gì không đúng không? Hay là gì sai?"Nếu không với tính cách của Kỳ Hàn, ta sẽ không ra những lời như .Cô ấy nín khóc, uất ức : "Cũng không có gì, em chỉ nhắc đến chị một chút, rằng những gì em đều là do chị dạy."Tôi: "..."Tôi và Kỳ Hàn chia tay trong ồn ào, ta không muốn nghe thấy tên tôi cũng là điều bình thường.Tối hôm đó, tôi đang chuẩn bị đi ngủ.Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.Là một tin nhắn từ số lạ.Giọng điệu quen thuộc, rất lạnh lùng, vẫn mang theo chút bất cần đời.[Còn dám dạy người khác theo đuổi tôi nữa, em thử xem.]Tôi trầm ngâm một lúc, gõ chữ: [Xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa.]Đầu dây bên kia im lặng.Không còn tin nhắn nào gửi đến nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...