7Tôi không nhận chiếc thẻ phòng đó.Giữa những tiếng ồn ào, tôi mở miệng: “Cậu với ấy, tôi và ấy, đến đây là kết thúc.”Tiêu Cảnh Ý ngạc nhiên một lúc, như thể không nghe rõ.Bàn tay đang cầm thẻ phòng cũng run lên: “Cậu gì cơ?”Tôi rất kiên nhẫn, lại lần nữa.Tiêu Cảnh Ý cau mày tôi một lúc: “Cậu nghiêm túc đấy à? Cậu biết đấy, ở chỗ ấy, không có chuyện hối hận đâu.”Anh chưa bao giờ quay lại với người cũ.Ngoại trừ Tô Mai.Bởi vì vẫn luôn chờ ấy.Tôi gật đầu, giọng kiên quyết: “Ừ.”Anh mím môi, tôi một lúc: “Không phải, đang đương tốt đẹp, sao đột nhiên lại…”Nói đến đây, như thể đột nhiên nghĩ đến điều gì, cuối cùng cũng không hỏi tiếp, gật đầu: “Vậy , cậu đi đi, đừng quên dọn hết đồ của cậu ở nhà ấy đi nhé.“Để Tô… Để người khác thấy không hay.”Tôi khẽ : “Được.”Tôi hành rất nhanh, tối hôm đó liền thu dọn hết đồ đạc của mình ở nhà mang đi.Anh tặng tôi rất nhiều thứ.Tôi đều không lấy.Hai bản hợp đồng đó, tôi cũng để nguyên lại cho .Đã quyết định chia tay rồi, mang theo những thứ này, vật nhớ người, đối với tôi mà , khó tránh khỏi phiền phức.Về đến trường, tôi không nghĩ ngợi gì, lăn ra ngủ một giấc.Ngủ một mạch rất lâu.Tỉnh dậy, mở điện thoại.Nhìn thấy tin nhắn Kỳ Hàn gửi.Chỉ có một tin, là tin nhắn gửi lúc mười giờ tối qua.Lúc đó tôi chắc vừa chuyện với Tiêu Cảnh Ý xong, đang vội vàng về thu dọn đồ đạc nên không để ý xem.Anh ấy viết: 【Lên đây.】8Tôi đồng hồ, đã hai giờ chiều.Tôi đã lâu không trả lời tin nhắn, cũng không đi tìm ấy.Nếu là trước tối qua, với tính cách của Kỳ Hàn, chắc chắn ấy đã gọi điện cho tôi, hoặc đích thân đến tìm tôi rồi.Nhưng đến tận bây giờ, vẫn chưa có gì xảy ra.Xem ra Tiêu Cảnh Ý đã chuyển lời của tôi rồi.Con người ta, thì có vẻ ôn nhu đa , thực chất trong xương tủy lại rất lạnh lùng.Tôi đã đề nghị chia tay, ấy chắc cũng sớm có ý này, nên đương nhiên không có ý kiến gì, cũng sẽ không thêm lời nào, càng đừng đến chuyện níu kéo.Cuộc sống của tôi lại trở về như trước khi gặp Kỳ Hàn.Tôi nhận điện thoại của mẹ.Tôi sống một mình bên ngoài, bà không yên tâm, cứ cách một thời gian lại giới thiệu đối tượng cho tôi.Bà vẫn luôn mong tôi có một bến đỗ tốt đẹp.Sau khi cúp máy, bà gửi cho tôi mấy cái WeChat.【Nhớ add nhé, nếu có người phù hợp thì thử tìm hiểu xem.】Tôi , vẫn không kết .Bạn cùng phòng thở dài khuyên tôi: "Cần gì phải thế chứ? Người như Kỳ Hàn, không chừng chẳng mấy chốc sẽ có người mới, cậu cũng nên tiếp tục cuộc sống của mình, phải không?"Tôi không phải vì ta.Tôi chỉ cảm thấy, nếu vì chuyện cảm trước không suôn sẻ mà vội vàng lao vào một mối khác, là không có trách nhiệm với bản thân.Tôi sẽ không mãi gặp phải người không tốt.Tôi rồi cũng sẽ kết hôn, rồi cũng sẽ gặp người tâm đầu ý hợp, tôi nghĩ, ít nhất là không phải bây giờ.Mười tám tuổi, tôi vừa vào đại học, muốn gặp lại một người rất khó, bây giờ dường như lại rất dễ dàng.Sau khi chia tay, tôi cứ nghĩ, tôi và Kỳ Hàn sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.Nhưng thật trùng hợp.Tôi cùng bè đi dạo phố, lúc ra khỏi trung tâm thương mại, vừa đúng lúc gặp Kỳ Hàn cùng nhóm người của ta.Anh ta ăn mặc rất chỉnh tề, như vừa từ một buổi tiệc rượu nào đó ra, veston giày da, trên người thoang thoảng mùi nước hoa gỗ nhạt.Không phải cùng một loại với loại ta dùng trước đây.Khoảnh khắc bốn mắt nhau, ta bình tĩnh mỉm với tôi, gật đầu nhẹ, rồi dời mắt đi, tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh.Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.Thì ra, chia tay trong hòa bình là như thế này, ta với tất cả mọi người, đều như .Không cãi vã, không trách móc, càng không có hiềm khích, gặp lại vẫn là bè.Chúng tôi cứ thế lướt qua nhau.Nhưng khi đi đến bên kia đường, tôi đột nhiên nhận một cuộc gọi.Là Kỳ Hàn gọi tới.Tôi đang mặc áo khoác, chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ, giữa cơn gió lạnh, từ chối cuộc gọi của ấy.Nhưng chưa đầy hai phút sau, ta lại gọi lại.Tôi không nghe, ta cứ gọi mãi.Cuối cùng, tôi cũng nghe máy, gọi ta: "Anh Kỳ."Đầu dây bên kia im lặng, rất lâu sau, khi tôi đang định cúp máy, thì nghe thấy ta : "Ngẩng đầu lên."
Bạn thấy sao?