Cơn Mưa Đúng Lúc – Chương 3

5Ngày hôm sau, Kỳ Hàn đến đón tôi như đã hẹn.Vừa đến nơi, điện thoại liền reo.Anh dãy số trên màn hình rất lâu, mới buông tay tôi ra: “Em vào trước đi, nghe điện thoại.”Một người như , mà cũng có lúc do dự như .Tôi .Vào trong rồi, tôi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, không lâu sau, có người đi từ ngoài vào.“Ngoài trời lạnh như , Kỳ ca đang chuyện điện thoại với ai thế?”“Còn có thể là ai nữa, Tô Mai chứ ai. Vừa rồi nghe một chút, hình như mấy hôm nữa ấy sẽ về nước.”“Thật hay giả , thế Kỳ ca chẳng phải vui mừng phát điên lên sao?”Người và việc mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng có kết quả tốt đẹp, dù là ai, cũng sẽ vui mừng.Cuối cùng có người cảm thán: “Đi một vòng lớn, người bên cạnh Kỳ ca, vẫn là Tô Mai.”Chỉ là vào lúc này, mọi người đều đang hồi tưởng lại quá khứ, cảm khái cảm sâu đậm của họ, khiến tôi, chính thức này, có chút dư thừa, giống như người ngoài cuộc.Lúc Kỳ Hàn quay lại, bọn họ đã không chuyện này nữa.Anh mím môi, sắc mặt không tốt lắm, có chút bực bội.Nhưng khi thấy tôi, lại che giấu những cảm này, tiến lại gần tôi, nắm lấy tay tôi, mỉm : “Chơi vui không? Lát nữa cùng cắt bánh kem nhé.”Tôi .Cắt xong, cắt xong tôi sẽ chủ lời chia tay.Lịch sự, chu đáo, sau này thật sự sẽ không gặp lại nữa.6Cuối cùng tôi vẫn không thể cùng cắt bánh kem.Bởi vì không lâu sau khi câu đó, có người gửi quà vào.Là Tô Mai sai người gửi đến.Là một chiếc đồng hồ đeo tay, là biết rất đắt tiền.Là thương hiệu Kỳ Hàn thường dùng.Cũng trùng hợp, tôi cũng tặng đồng hồ đeo tay, tôi không mua nổi thương hiệu đó, nên tặng một chiếc có giá cả phải chăng trong khả năng của mình.Chiếc tôi tặng, Kỳ Hàn chỉ liếc một cái, liền sai người cất đi.Chiếc của Tô Mai, rất lâu, lâu đến mức bàn tay đang cầm dây đeo đồng hồ cũng trắng bệch vì dùng sức.Ánh mắt sâu thẳm, lại có chút phức tạp. Cuối cùng cũng đưa tay lên, đeo chiếc đồng hồ đó vào.Thế là có người chụp ảnh, gửi vào nhóm chat của bọn họ, ánh mắt của Tiểu Mai thật tốt, quả nhiên là người Kỳ ca nhớ mãi không quên bao nhiêu năm nay.Lúc đầu tôi không thể xem , bên cạnh tôi có một , là em họ của Kỳ Hàn, chắc là ấy quá kích , cũng không kỹ xem bên cạnh là ai, liền nắm tay tôi hét lên, đưa điện thoại cho tôi xem.“Chị xem, bọn họ thật xứng đôi.”Trên màn hình, Tô Mai trả lời một câu:【Anh ấy thích là tốt rồi. Mọi người giúp em trông chừng ấy, đừng để ấy uống quá nhiều.】Sau đó có người bắt đầu ó, vỗ tay. Tôi bị đẩy ra phía sau.Tôi cũng vỗ tay theo.Dưới cùng của hộp quà còn có một tấm thiệp, nét chữ rất thanh tú, viết: 【Xa cách phương trời vẫn tỏ tường, nào quản biển mây lớp lớp trùng.】Kỳ Hàn hơi sững người, bàn tay cầm tấm thiệp cứng đờ.Sau đó không biết sao nữa, như thể nhớ ra điều gì, vẻ mặt đột nhiên trở nên hoảng loạn, ngẩng đầu xung quanh, cuối cùng, ánh mắt dừng lại, xuyên qua đám đông, về phía tôi.Tôi mỉm thoải mái, thầm với : “Chúc mừng sinh nhật.”Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không gọi tôi cùng cắt bánh kem nữa.Anh có nhiều bè, đều chơi rất vui vẻ, không lâu sau đã say.Không ai chơi với tôi, tôi chỉ đứng bên cạnh xem.Nhìn đến cuối cùng, em của đỡ lên lầu, tôi cũng không đi theo.Tôi chuẩn bị đi thẳng luôn.Chuyện chia tay, cũng không nhất thiết phải trực tiếp.Lúc sắp ra khỏi cửa, người em đó lại đuổi theo, tìm một vòng tìm thấy tôi, sau đó nhét cho tôi một chiếc thẻ phòng.Vội vàng : “Kỳ ca đang đợi cậu trên tầng thượng đấy, cậu lên đó với ấy đi.”Tôi quen người này.Tên là Tiêu Cảnh Ý.Chơi thân nhất với Kỳ Hàn, cũng là người tôi quen nhất trong nhóm của .Nhưng thật ra ta cũng không coi trọng tôi. Bởi vì ta vẫn luôn khẳng định, tôi không khác gì những trước đây của Kỳ Hàn, chơi qua đường, không thật lòng.Chính chủ sắp quay về rồi, ba phần giống nhau, thì có ích gì? 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...