17
Lớp mới.
Quả nhiên, ai cũng rất bận.
Trên bàn học của mỗi người đều trải đầy đề và bài tập.
Không ai chủ bắt chuyện với tôi.
Nhưng sự im lặng này, lại dần khiến tôi thả lỏng.
Ngoài những lúc đi siêu thị hoặc vào nhà vệ sinh, tôi vẫn thỉnh thoảng bắt gặp các lớp cũ tụ tập với nhau từng nhóm nhỏ.
Họ vẫn y như trước— miệng bàn tán chuyện phiếm về ai đó trong lớp.
Khi tôi lướt qua họ lại dùng ánh mắt đầy ẩn ý tôi.
Nhưng… cũng đủ tốt rồi. Tôi tự nhủ với bản thân như thế.
Những kỳ thi nối tiếp nhau, cùng lượng bài vở ngày càng chồng chất.
Tôi nghiến răng, cố gắng chịu đựng.
Cho đến kỳ thi thử lần một, tôi đã vươn lên xếp hạng 7 trong lớp loại Hai.
Lúc này, trong lớp bắt đầu có người ý đến tôi.
Những mới, mang theo sự tò mò, bắt đầu mang đề tới hỏi tôi cách giải những câu khó.
Cuối cùng… tôi cũng bắt đầu có bè ở Nhất Trung.
Tan học sau tiết tự học buổi tối.
Ở trạm xe buýt, Thẩm Thanh Trình đang dựa vào cột biển báo, như đang chờ ai đó.
Từ đằng xa, tôi đã đứng khựng lại. Ánh mắt ta lập tức bắt tôi.
Ngay sau đó, ta đứng thẳng dậy, bước nhanh về phía tôi.
Tôi cau mày, vừa lùi lại thì nghe thấy một giọng vui vẻ gọi tên:“Kỷ Nhiên!”
Bạn cùng bàn mới của tôi chạy lại, vừa rút đề thi từ trong cặp ra vừa :“Hôm nay bài này, cách giải của cậu với mình hoàn toàn khác nhau.
Cách cậu là do trường cũ dạy hả? Chỉ mình không?”Tôi xuống đề.
Nhưng ánh sáng bị chắn mất—Thẩm Thanh Trình đứng chắn ngay trước tôi.
Ánh mắt ta chuyển sang cùng bàn của tôi:“Cậu biết chuyện Kỷ Nhiên từng trước khi chuyển lớp không?”
Bạn tôi ngạc nhiên.
Tim tôi thắt lại, tôi lập tức quát to:
“Thẩm Thanh Trình, bị gì ?!”
Khuôn mặt ta sầm lại.
Bạn tôi gãi đầu, hỏi lại:
“Bạn chuyện đó… có liên quan gì đến việc mình hỏi bài Kỷ Nhiên không?”
Thẩm Thanh Trình bị nghẹn.
Một lúc lâu cũng không đáp lời nào.
18
Xe buýt đến. Tôi hẹn cùng bàn hôm sau sẽ giúp ấy gỡ rối bài tập.
Thẩm Thanh Trình vẫn lẽo đẽo theo sau.“Cậu mới chuyển lớp đúng không, Kỷ Nhiên?
Giỏi kết thật đấy.
Sao hồi ở lớp tôi không thấy cậu có bản lĩnh đó?
Sang lớp khác là thân thiết với hết mọi người à?
Mấy người đó biết cậu từng vì tôi những chuyện gì không?
Biết cậu từng mang bao cao su đến…”
Chưa kịp xong, tôi dồn hết sức xô mạnh ta ra.
Cả người tôi run lên vì tức giận.
“Anh chỉ thấy hả hê khi tôi bị bám theo bởi những lời đồn nhơ nhớp cả đời, đúng không?!”
Anh ta cãi lại: “Không phải tin đồn, là sự thật.”
Tôi lạnh: “Đúng, Thẩm Thanh Trình, tôi thừa nhận là mình từng ngu ngốc thích .
Nhưng như thì sao?
Anh là đồ rác rưởi, tôi đáng phải mang cái danh đó theo cả đời chỉ vì từng thích à?!”
Thẩm Thanh Trình nhíu mày: “Tôi không có ý đó…
Hôm nay đợi em, là vì tôi muốn…”“Muốn…”
Anh ta há miệng, rồi lại ngậm lại, không tiếp .
Tôi quay người bỏ đi.
Anh ta lại đuổi theo:“Kỷ Nhiên, bỏ chặn tôi đi.”“Tại sao?”
“Chúng ta quen nhau mười mấy năm rồi. Em định cắt đứt với nhà tôi thật à?”
Tôi lắc đầu.
Nói với ta, bằng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:“Chuyện giữa hai gia đình thế nào, tôi không biết. Nhưng cả đời này, tôi sẽ không bao giờ liên lạc với nữa.”
“Thẩm Thanh Trình, cảm giác bị dồn đến mức chỉ muốn chết ngay tại chỗ, tôi chỉ cần trải qua một lần là quá đủ rồi. Từ giờ trở đi, tôi và … là người xa lạ.”
Anh ta sững người.
Ánh đèn đường chiếu xuống khiến gương mặt cậu thiếu niên trở nên tái nhợt.
Tôi quay người rời đi.
Lờ mờ nghe thấy giọng bị đè nén phía sau:”Làm gì mà nghiêm trọng chứ… đến mức đó sao…”
19
Từ hôm đó, tôi cố tránh giờ ra khỏi nhà trùng với Thẩm Thanh Trình. Dồn toàn bộ tâm trí vào việc học.
Lớp loại Hai hiếm khi có người quan tâm đến mấy chuyện thị phi.
Ai cũng đang nỗ lực từng chút một, chỉ cần tăng 1 điểm thôi, cũng có thể vượt qua hàng trăm, hàng ngàn thí sinh trong kỳ thi đại học.
Thành tích của tôi dần ổn định trở lại.
Có lẽ những chuyện đã qua vẫn để lại ảnh hưởng với gia đình.
Trước kỳ thi thử lần hai, ba mẹ tôi quyết định chuyển nhà.
Chỉ trong một đêm, tôi đã rời khỏi khu có thể chạm mặt Thẩm Thanh Trình.
Xa đến mức… chẳng còn cơ hội vô gặp lại.
Ở nhà, tôi từng nghe thấy vài cuộc gọi từ dì Thẩm. Lời lẽ bên trong tràn đầy tiếc nuối.
Còn mẹ tôi— vẫn giữ lễ phép, điềm đạm như mọi khi, không nhắc đến tên tôi dù chỉ một lần.
Bà xoa đầu tôi, dịu dàng : “Không sao đâu, Nhiên Nhiên. Gặp chuyện như , mẹ chẳng thấy tiếc nuối chút nào.”
Hồi nhỏ, nhà họ Thẩm như ngôi nhà thứ hai của tôi.
Mười tám năm bên nhau sớm tối, ai mà ngờ , chỉ vì một nữ sinh khác mà Thẩm Thanh Trình có thể đẩy tôi xuống tận cùng vực thẳm.
Trước khi có kết quả thi thử lần hai, một lần nữa, tôi bị ta chặn ngay cửa nhà vệ sinh nữ.”Gia đình em chuyển nhà rồi sao?”
Anh ta như không thể chấp nhận nổi điều đó.
Sau này tôi nghĩ lại, có lẽ Thẩm Thanh Trình dù không thích tôi, cũng từng xem gia đình tôi như ngôi nhà thứ hai của mình.
Tôi cố bước vòng qua không tránh nổi. Buộc phải ngẩng lên ta.
Một thời gian không gặp, ta có vẻ đã bớt đi phần sắc sảo, thay vào đó là vẻ mệt mỏi không hợp tuổi.
“Gia đình em chuyển nhà là để tránh mặt sao?””Anh nghĩ nhiều rồi.”
Anh ta vẫn không hiểu: “Anh là một cá thể độc lập, có quyền thích người mình muốn.Sao ai cũng như sai ?”
Tôi dừng bước.
“Yêu một người không sai, để chứng minh mình người đó, mà đẩy một người vô tội khác xuống vực—thì có đấy, là sai đấy.”
Anh ta mấp máy môi.
“Nhưng mà… bây giờ lại thấy… hình như mình cũng không thích ấy đến …”
Tôi hơi sững lại: “Thì… với tôi những điều đó để gì?””Kỷ Nhiên… hình như …”
Một học trong lớp chạy ra gọi tôi: “Kỷ Nhiên! Mau quay lại, có điểm thi rồi!”
Tim tôi chợt đập mạnh.
Tôi kiễng chân quay người chạy đi: Đến ngay đây!”
Tôi không còn để tâm đến việc ở hành lang phía sau, vẫn còn một Thẩm Thanh Trình đang đứng ngẩn ra đó.
Tự hy sinh. Đi đưa ô. Bị đẩy vào trò độc ác.
Chuyện như … một lần là quá đủ.
Người có năng lực học tập tốt, phải học cách trưởng thành từ chính những gì mình từng đánh đổi.
20
Kỳ thi thử lần hai, kết quả của tôi tốt ngoài mong đợi. Tôi lọt vào top 3 của lớp.
Cô chủ nhiệm đến tìm tôi, nụ có phần tiếc nuối: “Lần này, điểm của em đủ để chuyển lên lớp Hỏa Tiễn rồi đấy.”
Tôi siết chặt tay : “Cô Lý, em không muốn chuyển lớp ạ.”
Bà giáo già sững người, có chút bất ngờ.
Tôi mỉm : “Lớp hiện tại rất tốt, em không muốn thay đổi gì nữa.”
Bà ngẩn ra vài giây, rồi hiền, ánh mắt đầy trìu mến: “Vậy à… thế cũng .”
Từ sau kỳ thi thử lần hai, thời gian như tăng tốc.
Sau kỳ thi thử lần ba, kỳ thi đại học chính thức đã đến gần.
Cả kỳ thi, đề bài đều giống như những dạng tôi vừa mới luyện tập gần đây.
Tôi bài với đầy tự tin.
Sau khi thi xong, có trong lớp tổ chức một buổi tụ họp ăn uống.
Tôi nghĩ một lúc rồi cũng quyết định tham gia.
Lần này, có một tin đồn bàn tán khá nhiều: Có một nữ rất xinh trong khối—là hot girl mạng có tiếng.
Trong một lần livestream, một nam sinh lỡ để lộ thân trần khi đi ngang qua màn hình.
Oái oăm là nữ sinh kia luôn giới thiệu mình là “hoa khôi lớp nào đó của Nhất Trung”.
Ngay lập tức, câu chuyện bão mạng.
Nhiều trang tin tranh nhau đưa tin, bàn luận xem đạo đức học đường hiện nay có quá “thoáng” hay không.
Tối về nhà sau buổi tụ tập, tôi lại nghe thấy mẹ đang gọi điện.
Giọng mẹ đầy lo lắng: “Thôi đừng bức nữa, dạo này đừng ra ngoài, đợi cho dư luận lắng xuống đã…”
Nghe thấy tiếng tôi đóng cửa, mẹ thêm vài câu rồi cúp máy.
Bà tôi, trong mắt như có sự nhẹ nhõm: Tôi đột nhiên ôm chầm lấy mẹ: “Mẹ à, con ổn mà.”
21
Có người gặp trắc trở muộn, có người lại vấp ngã từ rất sớm.
Cú va chạm của tuổi trưởng thành, đối với tôi, là một bài kiểm tra thật sự.
Tôi đã học cách tự bảo vệ mình.
Cũng hiểu ra rằng, dù có bao nhiêu năm thân thiết đi nữa, cũng không nên tự mình kỳ vọng quá nhiều.
Trong tương lai, tôi nhất định sẽ tránh những tổn thương tương tự.
Kết quả thi đại học có rồi. Tôi còn cao hơn cả kỳ vọng ban đầu.
Tôi chẳng còn nhớ đã giải thích với mẹ thế nào, chỉ nhớ mẹ xoa đầu tôi: “Nhiên Nhiên của mẹ, giỏi nhất luôn!”
Tôi không hỏi han gì về cuộc sống của Thẩm Thanh Trình nữa.
Ba mẹ tôi thì như vừa giải thoát. Tổ chức một buổi tiệc mừng lớn ơi là lớn.
Gặp ai cũng : “Con bé nhà tôi thi không tốt lắm đâu, chỉ có… sáu trăm điểm thôi!”
Phong cách “khoe ngầm” kiểu cha mẹ trung niên, thu về không ít ánh mắt khinh bỉ.
Lúc ấy, ở cửa chính, một người tôi hoàn toàn không ngờ tới đã bước vào.
Vừa vào, ta đã quanh. Khi thấy tôi, ánh mắt lập tức sáng rỡ.
Anh ta bước nhanh đến: “Kỷ Nhiên, em đăng ký học ở thành phố nào ?”
Rồi cắn môi, giọng có chút ngập ngừng: “Anh cũng đăng ký cùng thành phố với em.
Dù sao thành phố lạ lẫm, em cũng sẽ có người để dựa vào…”
Tôi ngẩng đầu, thẳng vào mắt ta.”Không cần đâu. Em sẽ không học cùng .”
Từng chữ, tôi rành rọt:”Vì em thấy… người như , thật đáng ghê tởm.”
Tôi không phản ứng của Thẩm Thanh Trình thêm nữa.
Bởi vì tương lai của tôi— sẽ không bao giờ dính dáng đến ta nữa.
Vậy là đủ rồi. Tất cả… đã là quá khứ.
Tương lai của tôi, nhất định sẽ tươi đẹp hơn.
Hết
Bạn thấy sao?