14
Tôi theo mẹ, bước ra khỏi cổng trường Nhất Trung.
Buổi tối, đang ôn bài thì có tiếng gõ cửa.
Lờ mờ nghe thấy tiếng mở cửa ngoài phòng khách, kèm theo là giọng ba mẹ tôi—lịch sự giữ khoảng cách rõ ràng.
Màn hình điện thoại tôi sáng lên.
[Ngay từ đầu, chưa từng bảo em chuyển tới Nhất Trung.]
[Em bắt nạt Tình Tuyết, khiến mẹ không vui, còn lôi cả tới nhà xin lỗi. Giờ em trốn tránh không gặp, Kỷ Nhiên, em giỏi thật đấy!]
[Mẹ khóc rồi. Em vừa lòng chưa?]
Tôi chằm chằm vào màn hình.
Bất giác thấy cả việc trả lời cũng trở nên vô nghĩa.
Tôi chặn hết toàn bộ liên lạc của Thẩm Thanh Trình, rồi tắt máy.
Cúi đầu, tiếp tục nốt bài tập dang dở trên tay.
Cả một ngày, tôi đã cố gắng hết sức.
May mà nền tảng trước đây của tôi không đến nỗi tệ.
Dù mới chuyển tới Nhất Trung, bị hổng vài bài, nhờ liên hệ với cũ, tôi cũng nhanh chóng đuổi kịp chương trình.
Đến ngày thi tháng.
Vừa mở cửa phòng thi, tôi đã thấy ánh mắt Thẩm Thanh Trình chằm chằm về phía mình, rõ ràng là đã đứng chờ từ lâu.
Tôi lặng lẽ bước ngang qua ta.
“Kỷ Nhiên!” – Anh ta lập tức đuổi theo: “Anh không sai!
Em đừng tưởng chặn liên lạc là một cách trừng !
Người lớn thân thiết là chuyện của họ, còn việc không thích em và người khác, là quyền tự do của !”
Tôi cố đi nhanh hơn.
Anh ta vẫn dai dẳng bám theo:“Tình Tuyết vì em mà bây giờ với cũng…”“Liên quan gì đến tôi?” – Tôi cắt ngang lời ta.
Anh ta sững người.
Tôi tiếp tục: “Tôi chuyển trường, là vì bị và ta dẫn đầu cả lớp bắt nạt.
Dù bây giờ có phủ nhận, trong lòng rõ ràng ai là người đã hứa hẹn trước.”
Mặt ta thoáng lộ vẻ bối rối, bực tức: “Em không biết ‘lời trẻ con’ thì không tính à?
Lúc nhỏ linh tinh mà em cũng coi là thật sao?”
Tôi thẳng vào mắt ta, hỏi lại: “Lớp 11 mà vẫn tính là ‘lúc nhỏ’ à?”
“Tôi không đến đây để cãi nhau với em chuyện này!”
Anh ta tức tối đến mức phát cáu.
Tôi dứt khoát im lặng, bước nhanh về phía trước.
Nhưng ta lại chặn trước mặt tôi: “Em phải với mẹ , rằng chuyện này không phải lỗi của .
Còn cả Tình Tuyết nữa, em phải bảo với ấy là tụi mình chỉ lớn lên cùng nhau, chưa từng hứa hẹn gì với em cả.”
Tôi bật .
“Dựa vào đâu mà tôi phải ?”
Anh ta im lặng vài giây, rồi : “Chỉ cần em giải quyết êm đẹp với hai người họ, sau này sẽ chăm lo cho em, có thể đảm bảo cho em yên ổn ở Nhất Trung đến khi thi đại học.”
Tôi ta chằm chằm.
Bỗng nhiên tôi thấy không thể hiểu nổi— rõ ràng là người đã lớn lên bên mình từ bé, mà không biết từ bao giờ… đã thối nát đến mức này.
15
Trong phòng thi.
Giáo viên chủ nhiệm dường như đã đoán mục đích của tôi.
Thầy chống một tay lên bàn tôi, mắt không rời bài thi, như muốn xuyên từng câu trả lời.
Bị theo dõi sát sao, áp lực rất lớn.
Nhưng tôi biết rõ mình đang cần gì.
Nếu không thể rời khỏi lớp này, thì năm lớp 12 của tôi… sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Tôi siết chặt tay cầm bút, gắng sức viết từng lời giải một.
Có người xong bài sớm, rời phòng thi. Ngoài hành lang rộn ràng tiếng .
“Nghe chưa? Cô chuyển trường muốn thi vào lớp Hỏa Tiễn đấy.” “Ghê thật. Nếu đã giỏi thì chuyển về tìm Thẩm Thanh Trình gì?”
“Đừng bậy.” – giọng con trai dừng lại một chút, rồi tiếp: “Cô ấy có chuyển hay không, cũng chỉ đi cùng Tình Tuyết thôi.”
Tiếng bàn tán ngoài hành lang rất rõ ràng.
Tôi nhắm mắt lại. Cố gắng gạt đi hết mọi tạp âm.
Không gục ngã. Tôi đã sai một lần rồi.
Tôi cũng chẳng nhớ mình đã vượt qua kỳ thi đó bằng cách nào. Kết quả nhanh nhất cũng phải hai ngày nữa mới có.
Tôi không xin nghỉ thêm.
Trong lớp, mọi người dường như đã bàn bạc sẵn— không ai chuyện với tôi,
cũng không ai tạo ra bất kỳ giao tiếp nào.
Nhưng… như lại càng tốt.
Tôi ngồi một góc, âm thầm theo kịp tiến độ cả lớp.Giờ tự học đều dành hết cho việc bài tập.
Thẩm Thanh Trình, không biết là vô hay cố ý, thường xuyên đi ra vào lớp bằng cửa sau cùng với Bùi Tình Tuyết.
Mỗi lần như , luôn lướt qua gần chỗ tôi ngồi. Tôi vô nghe vài từ rơi ra từ miệng họ:
“Giả tạo”, “ảnh hưởng đến hình ảnh trường”, “có khi còn hạ điểm đánh giá của giáo viên chủ nhiệm…”
Tôi đeo tai nghe vào. Chặn lại toàn bộ âm thanh.
Sau đó, tiếp tục học thuộc thêm vài từ vựng tiếng Anh
16
Kết quả thi đã có. Tôi không đủ điểm vào lớp Hỏa Tiễn. Nhưng may mắn là vẫn đạt chỉ tiêu để vào lớp loại Hai.
Khi giáo viên chủ nhiệm mới đến đón, Bùi Tình Tuyết chủ bước tới giúp tôi thu dọn sách vở.
“Bạn học Kỷ Nhiên, vào lớp mới rồi thì đừng mua bao cao su cho nam nữa nha.”
Tay tôi khựng lại giữa không trung.
Cô ta đưa tay che miệng, giả vờ ngượng ngùng: “Ý mình là… lên lớp Hai rồi thì vẫn nên lấy việc học trọng…”
Tôi buông sách xuống bàn. Tiếng va chạm giữa sách vở và mặt bàn vang lên rõ ràng.
Thẩm Thanh Trình bước nhanh tới, kéo ta ra sau lưng.
Đôi mắt ta tôi đầy khó chịu: “Chuyện thật, chẳng lẽ không thể ra?”
Tôi gằn giọng lên: “Tôi từng mua bao cao su, thì sao chứ?!”
Lập tức, ánh mắt của mọi người trong lớp lại đổ dồn về phía tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu. “Chính vì tôi bị hai người các người giỡn,
nên tôi mới càng nỗ lực hơn— để có thể rời xa cái loại người thối nát như !”
Tôi đeo balo lên vai, cúi đầu, không buồn biểu cảm trên mặt Thẩm Thanh Trình.“Tránh ra!”
Anh ta đứng chắn trước mặt tôi rất lâu.
Mãi đến khi giáo viên lớp mới lên tiếng ngoài cửa, Thẩm Thanh Trình mới chịu tránh đường.
Đứng trước một thầy xa lạ, tôi không khỏi căng thẳng.
Cô giáo mới có mái tóc điểm bạc.
Tôi siết nhẹ các ngón tay, nhỏ giọng : “Cô ơi… em không phải một học sinh hư.”
Cô ấy đẩy nhẹ gọng kính, tôi: “Lớp này, không quan tâm em lòng nhóm nào trong lớp cũ.
Cô và các ở đây đều bận lắm. Lớp này chỉ quan tâm đến kết quả học tập của em.”
Cô ấy dừng một chút, giọng bình thản mạnh mẽ:“Chỉ cần thành tích của em đủ tốt, dù em có Trái Đất là hình vuông, thì nó cũng có thể là hình vuông.”Tôi sững người.
Rõ ràng là một câu rất ngạo mạn, mà… lại khiến trái tim đang loạn nhịp của tôi, bất ngờ ổn định lại.
Bạn thấy sao?