Con Mèo Nói Chuyện [...] – Chương 5

16

Tôi và Tạ Chí Tuấn đã hẹn hò vài lần.

Chúng tôi lên kế hoạch mang theo con mèo mướp cùng đi du lịch sau khi tốt nghiệp.

Khi đăng nhập vào game, tôi bất ngờ phát hiện nhân vật mèo trong nông trại đang trồng trọt.

Nó chỉ im lặng cặm cụi việc, không một lời.

Thấy tôi di chuyển, mèo lập tức chạy tới, dâng ra mấy củ cà rốt ngọc bích hiếm có.

Đây là một loại cây trồng quý, tôi và Tạ Chí Tuấn chưa bao giờ dành nhiều thời gian để trồng nó.

Tôi bật mic, hỏi thẳng:

“Cố Tuấn Xuyên, là sao?”

“Không cần những chuyện này. Đây là nhà nhỏ của tôi và Tạ Chí Tuấn, không chào đón .”

Chú mèo điều khiển nhân vật chạy vòng quanh tôi, vẫn im lặng cày cuốc.

Nó tiếp tục chất đống rau quả quý hiếm dưới chân tôi, đôi mắt mèo đầy vẻ đáng thương.

Cố Tuấn Xuyên trước nay chưa từng chơi game với tôi.

Cũng chưa từng quan tâm đến phản ứng của tôi.

Tôi không hiểu ta đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ thoát game.

17

Cố Tuấn Xuyên bắt đầu xuất hiện như bóng ma.

Bất kể tôi và Tạ Chí Tuấn hẹn hò ở đâu, luôn “ cờ” gặp ta.

Anh ta ngồi yên lặng ở một góc không xa, len lén tôi, bị phát hiện thì lại cúi đầu.

Đôi khi, dì Cố nhờ người mang đến cho tôi những món bánh ngọt thủ công.

Dì không rõ, tôi biết chắc đó là do Cố Tuấn Xuyên .

Tôi chưa từng đến, chỉ để người nhà ăn hết.

Tháng Sáu, lễ tốt nghiệp của trường sắp diễn ra.

Lần Cuối Cùng Tôi Gặp Cố Tuấn Xuyên

Anh ấy gầy đi rất nhiều, trên người mặc bộ vest nhỏ mà tôi chưa từng tặng.

Hôm đó, sau khi Tạ Chí Tuấn thay ra, tôi đã ném nó vào thùng rác trước cửa nhà.

Nhưng Cố Tuấn Xuyên lại nhặt nó lên một lần nữa.

Anh ấy cầm một bó hoa hướng dương và hoa hồng, đứng lặng lẽ bên cạnh các cùng lớp, trông có chút bất an.

Tôi lần lượt chụp ảnh với mọi người, rồi vẫy tay gọi ấy.

“Anh Xuyên, có muốn chụp một tấm không?”

Cố Tuấn Xuyên không biết nên đặt tay ở đâu, chậm rãi bước lại gần.

Tạ Chí Tuấn mỉm , nhắc nhở:

“Cười nào, ‘cheese’! Cố Tuấn Xuyên, tươi lên chứ.”

Tấm ảnh chụp lấy liền bị Cố Tuấn Xuyên giữ lại.

Anh ta khẽ :

“Tôi đã đăng ký một dự án nguyện, sẽ đến vùng biên giới. Có lẽ vài năm cũng không quay lại.”

“Tiểu Miên, nếu có chuyện gì, cứ tìm tôi nhé, không?”

Tạ Chí Tuấn nắm chặt tay tôi, rạng rỡ:

“Ừ, nếu bọn tôi kết hôn, sẽ là người đầu tiên thông báo.”

Bước chân Cố Tuấn Xuyên lảo đảo, nụ gượng gạo không thể kéo nổi.

Bên bãi cỏ, một con mèo mướp lạnh lùng hừ nhẹ khi đi ngang qua.

“Này, không phải đi ăn đại tiệc sao?”

“Mèo đói rồi.”

Tôi và Tạ Chí Tuấn ôm mèo đứng dậy.

Khi ngoảnh lại, Cố Tuấn Xuyên đã rời đi từ lâu.

Ngoại Truyện Liệu Tình Yêu Chân Thật Có Bị Mèo Phá Hỏng Không?

Cố Tuấn Xuyên nhặt một con mèo, từ đó vận may của ta bắt đầu đi xuống.

Trước tiên, nó tấn công mấy sinh viên trong trường.

Dù không nghiêm trọng lắm, có một đàn em bị dọa đến mức ngã nhào.

Cô ấy ngã ngay trước chân ta, đôi mắt đỏ hoe, trông đáng thương vô cùng.

Đôi mắt ấy có chút gì đó giống Tô Miên—tròn trịa, dịu dàng.

Không có chàng trai nào mà không mủi lòng trước cảnh ấy.

Ban đầu, Cố Tuấn Xuyên chỉ muốn thay mèo xin lỗi.

Nhưng về sau, đàn em kia lại quấn lấy ta, muốn đi cùng nhau mỗi ngày.

“Học trưởng, vết thương bị mèo cào của em ban đêm vẫn còn đau.”

“Anh có thể ở bên em một chút không?”

Khi ấy ngã vào lòng ta, Cố Tuấn Xuyên thấy bóng dáng của thanh mai trúc mã của mình.

Tô Miên đứng xa xa, cầm hộp cơm, ngây người bọn họ.

Trong khoảnh khắc ấy, lòng ta chợt rối loạn.

Nhưng rất nhanh sau đó, ta thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Tô Miên vẫn như trước.

Cô ấy vẫn mang đến cho ta những bữa ăn nóng hổi, không có lạc.

Vẫn dịu dàng hỏi ta có ngon không.

Căn hộ của ta, mọi thứ đều đã ấy dọn dẹp gọn gàng.

Trong mắt ấy, chỉ có duy nhất ta.

Cố Tuấn Xuyên từng cứu cuộc đời ấy, là vị “cứu tinh” của ấy.

Anh ta yên tâm hưởng thụ sự quan tâm của đàn em, cũng không còn tránh né Tô Miên nữa.

Dù sao, chỉ cần ta quay đầu, Tô Miên mãi mãi đứng ngay phía sau.

Hôm thấy cảnh Tô Miên lén trang trí bóng bay tỏ qua camera giám sát, tim Cố Tuấn Xuyên đập nhanh chưa từng có.

Anh ta chợt nhớ đến đàn em của mình.

Tối qua vết thương do mèo cào của ấy lại rỉ máu, thế nên đã ngủ lại nhà ta một đêm.

Trong phòng tắm vẫn còn sót lại quần áo của ấy.

Tô Miên chắc chắn chưa thấy những dấu vết đó, đúng không?

Cố Tuấn Xuyên vội vã lao về nhà, lòng ngổn ngang hiếm thấy.

Anh ta sợ, Tô Miên sẽ phát hiện ra.

Mặc dù giữa ta và đàn em chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tô Miên có thể sẽ rời xa mình, tim ta liền thắt lại.

May mắn thay, ấy chẳng hay biết gì cả.

Cô ấy vụng về ngã xuống, vướng vào những tấm banner tỏ , rồi ta với ánh mắt như đang tìm kiếm vị cứu tinh.

“Tôi không muốn cả đời bị bám lấy. Lời tỏ này, tôi không đồng ý.”

Anh ta thốt ra câu từ chối một cách nhẹ nhàng như không.

Tô Miên bật khóc.

Cố Tuấn Xuyên siết chặt lòng bàn tay.

Tô Miên là gì chứ?

Anh ta thích tận hưởng cảm giác theo đuổi, bao quanh bởi những ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhưng chỉ là tận hưởng, chưa từng lòng.

Xung quanh có bao nhiêu xinh đẹp, ta chưa bao giờ vội vàng ràng buộc với ai cả.

Kể cả Tô Miên, người đã theo đuổi ta suốt hơn mười năm.

Hồi nhỏ, ta từng nghĩ đến việc ở bên ấy cả đời.

Nhưng đó chỉ là khi thế giới của ta còn bé nhỏ.

Khi đó, thế giới của Cố Tuấn Xuyên chỉ xoay quanh gia đình và bé hàng xóm có đôi mắt cong cong mỗi khi .

Nhưng rồi ta lớn lên, và phát hiện ra mình rất nhiều người thích.

Thiếu Tô Miên một người, cũng chẳng sao.

Cô ấy chỉ cao tầm 1m6, dáng người bình thường, nhan sắc cũng không có gì đặc biệt.

Chỉ có đôi mắt là đẹp hơn chút.

Quá mức tầm thường.

Một người bình thường như thế, ngoài ta ra, còn có ai thích nổi?

Hôm đó, trong bữa tiệc, ta đã lén lút bóc vỏ tôm cho ấy.

Cả một bát đầy, vì đó là món ấy thích nhất.

Chỉ cần giải thích với ấy một chút.

Nhân tiện chấp nhận lời tỏ của ấy, thì mọi thứ vẫn có thể cứu vãn .

Nhưng Tô Miên lại đỏ mặt, nhẹ nhàng rằng ấy đã có trai.

Tim Cố Tuấn Xuyên như nổ tung.

Anh ta chỉ muốn chơi lâu hơn một chút thôi, tại sao ấy lại phải ép ta đến nước này?

Anh ta không nhớ mình đã mất kiểm soát ra sao.

Chỉ nhớ khi tỉnh dậy, đã mơ màng nằm trên sofa trong căn hộ của mình.

Anh ta tạo cơ hội cho ấy quay lại.

“Tiểu Miên, đến nhà tôi đi.”

Đối phương khẽ đáp, bảo sẽ sang ngay.

Cúp máy, Cố Tuấn Xuyên bật , lồng ngực rung lên vì thỏa mãn.

Đúng , Tô Miên, hơn mười năm gắn bó, sao em có thể nỡ bỏ ?

Chỉ cần vẫy tay, em nhất định sẽ quay lại.

Tiếng mở cửa khe khẽ vang lên, ta lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.

Người đó cúi xuống, nhẹ nhàng lau mặt cho ta.

Cố Tuấn Xuyên mở mắt ra.

Nhưng người đứng trước mặt không phải Tô Miên.

Mà là đàn em kia.

“Học trưởng, em đến rồi đây!”

Cô ấy cúi xuống định hôn ta, đôi môi thoa son bóng mềm mại.

Cố Tuấn Xuyên nghiêng đầu né tránh.

“Sao thế ạ? Anh sao , sao lại mất tập trung thế?”

Cô ấy hỏi, giọng đầy tủi thân:

“Tại sao lại tránh em? Quan hệ của chúng ta là gì?”

Cố Tuấn Xuyên ghét nghe những câu hỏi ngu ngốc như .

Rất phiền phức.

Hôm đó, thấy Tô Miên ôm con mèo của mình, Cố Tuấn Xuyên đã hiểu rõ mọi chuyện.

Anh ta nhạt.

“Ha, bắt cóc mèo của tôi, chẳng phải để giữ chân tôi sao?”

Anh ta hiểu rõ ấy quá mà.

Trong nhóm chat ký túc xá, đám cùng phòng từng gửi một cuốn “100 tuyệt chiêu kiểm soát tâm lý con ”.

Đối với Tô Miên, ta chỉ cần thi thoảng hờ hững, ấy sẽ ngoan ngoãn quay lại cầu hòa.

Nếu ấy muốn lấy Tạ Chí Tuấn ra để chiêu trò “ ghen”, chi bằng khiến ấy thực sự ghen đi.

Cố Tuấn Xuyên đẩy đàn em kia vào cửa, giơ ngón tay lên ra hiệu im lặng.

Sau đó, bắt đầu nhập vai theo đúng hướng dẫn trong sách.

Khi đàn em lấy lại bình tĩnh, ấy thẳng thắn hỏi:

“Học trưởng Cố, rốt cuộc có ý gì? Đùa giỡn tôi sao?”

Một cái tát vang lên.

Cố Tuấn Xuyên không chút do dự, lập tức chặn đàn em kia.

Sau đó, ta ngồi trong phòng, đợi Tô Miên xuất hiện trước cửa.

Nhưng đợi mãi, cửa vẫn không mở ra.

Cô ấy đâu?

Sao không khóc lóc chờ ta đến dỗ dành?

Lòng Cố Tuấn Xuyên bỗng chốc rối loạn.

Cô ấy không ghen sao?

Khi Tạ Chí Tuấn nắm tay Tô Miên cùng xuất hiện trước cửa nhà mình, Cố Tuấn Xuyên thấy nụ của ta.

Anh ta vội vàng mở nhóm chat, tìm lại những tin nhắn cũ.

Cuốn “Bí kíp theo đuổi con ” kia—

Chính là do Tạ Chí Tuấn gửi đến.

Dòng chữ nhỏ cuối cùng trong sách viết:

“Chỉ để tham khảo.”

Anh ta bị lừa rồi.

Và cái giá của sự thất bại chính là—

Mãi mãi mất đi người con đã từng ta hết lòng.

(Hoàn.)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...