12
Từ bỏ thích một người, không đơn giản như cắt tóc—cắt một nhát là hết.
Mà giống như một vết thương đóng vảy, mỗi lần nghe thấy tên ta, thấy ta, vết thương ấy lại bị xé toạc, rỉ máu.
Phải mất rất lâu mới có thể liền da, vẫn để lại sẹo.
Lồng ngực tôi tức nghẹn.
Tôi ôm mèo, bước trên đường về nhà.
Nước mắt rơi xuống đầu nó.
Tôi lau đi, nhẹ giọng hỏi:
“Mày biết không? Cố Tuấn Xuyên từng đối xử rất tốt với tao. Có phải tao đã sai không?”
“Hồi nhỏ, tao suýt bị bắt cóc, bị lôi lên một chiếc xe bánh mì. Cố Tuấn Xuyên đạp xe đuổi theo hơn hai mươi cây số, mới cứu tao về.”
“Lúc ở trường nội trú, nửa đêm tao đau dạ dày muốn chết, mà thầy giám thị không cho ra ngoài. Cố Tuấn Xuyên trèo tường vào ký túc xá nữ, cõng tao đến bệnh viện, suýt bị đuổi học.
“Ở bệnh viện, cậu ấy khóc nức nở, cầu xin tao tỉnh lại…”
Con mèo ngáp một cái, mắt lờ đờ buồn ngủ.
“Vậy rồi sao?”
“Chỉ vì những khoảnh khắc đó, định cả đời treo cổ trên cây của cậu ta à?”
“Hồi trước, có một con mèo mướp hàng xóm mỗi ngày đều bắt chuột tặng tôi suốt một tuần.”
“Sau đó, nó vì một con mèo khác mà cắn đứt đuôi tôi.”
“Thế tôi cũng phải tiếp tục nó sao?”
“Nghe tôi đi, đừng để bản thân mắc kẹt trong những ký ức từng .”
13
Ở ngã tư đường về nhà, tôi bất ngờ thấy Tạ Chí Tuấn.
Anh ấy bình thường ăn mặc giản dị, hôm nay lại đeo một sợi dây chuyền, cả người toát lên vẻ sắc bén hơn hẳn.
“Miên Miên, thật trùng hợp.”
Con mèo trong lòng tôi thản nhiên bình luận:
“Hắn theo dõi chúng ta suốt ba ngã tư, cuối cùng mới tạo dáng chờ .”
Tôi ngước lên, thấy bên tóc mai của Tạ Chí Tuấn lấm tấm mồ hôi mỏng.
Lồng ngực ấy phập phồng nhẹ.
“Hôm nay trời đẹp, có thể đi dạo với tôi không?”
Con mèo bất mãn kêu lên:
“Tôi muốn ngủ, con người, từ chối hắn đi.”
Tạ Chí Tuấn cúi xuống con mèo.
“Con mèo này có khí thế lắm, chắc bắt chuột giỏi nhỉ?”
Con mèo híp mắt:
“Đừng lời nịnh nọt. Tôi biết cậu đang nghĩ gì, đừng hòng.”
Đôi mắt Tạ Chí Tuấn ánh lên nét rạng rỡ.
Anh ấy hơi nghiêng người, bộ tóc mềm mại kề sát lại.
“Trò chơi đó có bản hợp tác đặc biệt trong cửa hàng. Cậu đi cùng tôi nhé?”
Mắt tôi lập tức sáng lên.
Con mèo thở dài.
“Cô dễ bị lừa quá đấy.”
Lúc Tạ Chí Tuấn đưa tôi về nhà, hai đứa cùng ăn kem phiên bản đặc biệt.
Anh ấy vô ý để lại vệt kem trên khóe miệng.
Tôi , ra hiệu cho ấy lau đi.
Nhưng tay Tạ Chí Tuấn vụng về, lau mấy lần vẫn không đúng chỗ.
Anh ấy cúi xuống, nghiêng mặt về phía tôi, lông mi khẽ rung.
“Không thấy, có thể giúp tôi không?”
Con mèo vung móng một cái, “bốp”, viên kem rơi thẳng lên ngực ấy.
Nó kêu meo meo:
“Tay ngứa quá, là do chính hắn dâng lên mà.”
Kem dính vào áo sơ mi của Tạ Chí Tuấn.
Tôi luống cuống muốn lau sạch, lại vô chạm phải cơ bụng rắn chắc của ấy.
Rắn rỏi đến đáng sợ.
Con mèo cũng đặt móng lên theo.
“Này, hắn ta đang cố ý khoe khoang đấy.”
Tôi vội vàng giúp ấy lau sạch, bàn tay vô thức đặt lên lồng ngực.
Đúng lúc này, có hai người bước qua giữa chúng tôi.
Tôi ngước lên—là ba mẹ tôi.
Họ tôi chằm chằm, vẻ mặt kỳ lạ.
“Hai đứa đang gì đấy? Không hay lắm đâu.”
Tôi lập tức rụt tay lại, lắp bắp gọi ba mẹ.
Tạ Chí Tuấn mỉm đúng lúc, rõ ràng hơi căng thẳng.
“Chào… chào ba mẹ. Tô Miên là trai của tôi… Không đúng, tôi là chó con của Tô Miên… Không đúng nữa… Xin lỗi, tôi hồi hộp quá.”
Đôi tai ấy đỏ bừng, hai tay nắm chặt.
Tôi không nhịn , đến nheo mắt, rồi nắm lấy tay ấy, nghiêm túc giới thiệu.
“Đúng , ấy là trai con.”
Ba mẹ tôi lập tức vui vẻ.
“Chàng trai này còn đẹp hơn thằng nhóc Cố Tuấn Xuyên bên nhà hàng xóm nhiều, lại cao ráo nữa.”
Tạ Chí Tuấn bổ sung:
“GPA của tôi cũng cao hơn.”
Ba tôi nhíu mày:
“Hả? Cái gì?”
Anh ấy lấy điện thoại ra, mở hệ thống thành tích học tập:
“Bác xem này, tôi đứng nhất chuyên ngành. Cố Tuấn Xuyên kém tôi tận 9 bậc.”
“Đây là hướng nghiên cứu luận văn của tôi…”
Tôi vội chặn tay ấy lại.
“Ra mắt ba mẹ không cần xem mấy thứ này đâu.”
Bàn tay Tạ Chí Tuấn bị tôi nắm lấy, ngón tay ấy khẽ run.
Càng run, tôi càng không nhịn .
Nhìn ba mẹ tôi ăn mặc chỉnh tề, tôi tò mò hỏi:
“Ba mẹ định đi đâu à?”
Ba tôi :
“À, trùng hợp thật, hai đứa cũng mau về thay đồ đi.”
“Quên mất chưa , thằng nhóc Cố Tuấn Xuyên có rồi, nó mời cả nhà mình qua chơi.”
“Tiện thể, hai bên cũng có thể gặp mặt luôn.”
14
Tôi dẫn Tạ Chí Tuấn vào phòng.
Trên chiếc áo khoác của ấy vẫn còn dính vệt kem.
Tôi lục tung tủ quần áo, cuối cùng tìm một bộ đồ.
Là bộ vest nhỏ mà tôi từng định tặng Cố Tuấn Xuyên.
Không ngờ tôi lại quên vứt nó đi.
Trong nhà chỉ có bộ này là trông đẹp nhất, tôi đành cắn răng đưa cho Tạ Chí Tuấn thay thử.
Anh ấy kỹ kích cỡ trên nhãn mác.
“Ban đầu, định tặng cho người khác à?”
Thấy mặt tôi đỏ bừng.
Tạ Chí Tuấn cởi áo khoác ngoài, thản nhiên :
“Không sao. Người quan trọng hơn quần áo mà.”
Tôi che mặt, quay đầu úp vào tường.
Bên tai chỉ còn tiếng vải áo lướt qua da, tiếng cúc áo cài lại căng khít.
Con mèo nhảy lên giường tôi.
Nó bình luận trực tiếp.
“Này, hắn ta vừa cởi thắt lưng.”
“Này, quần đen vốn dĩ chân trông nhỏ, bộ này hơi rộng.”
“Này, hắn không có lông chân, vết tích thì tối qua mới cạo.”
“Này, tôi xác nhận rồi, chỗ đó—”
Tôi hét lên:
“Đừng nữa! STOP! Cái miệng nhỏ của mày, ngậm lại!”
Con mèo im lặng, vô tội kêu “meo meo”.
Tạ Chí Tuấn tò mò hỏi:
“Sao thế… tôi thay đồ phiền cậu à?”
“Vậy tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”
15
Cố Tuấn Xuyên thấp hơn Tạ Chí Tuấn ba centimet.
Dáng người Tạ Chí Tuấn gầy, một khi khoác sơ mi lên, dấu vết của cơ bắp rèn luyện lại không thể che giấu.
Áo sơ mi không rộng không chật, vừa vặn ôm lấy người.
Khi chúng tôi ngồi xuống bàn ăn nhà họ Cố, các món trên mâm xoay đều hợp khẩu vị của tôi.
Dì Cố chỉ vào mấy món ăn:
“Thằng nhóc Cố Tuấn Xuyên còn lái xe đến tận thành phố bên cạnh, xếp hàng cả đêm để mua mấy món đặc sản này đấy.”
“Vì con thích ăn mà.”
“Nó đang trên lầu thay đồ, chờ chút nhé!”
Tôi quanh, không thấy đàn em đâu.
“Nghe Xuyên có rồi mà, ấy đâu rồi ạ?”
Ba mẹ ta , lắc đầu:
“Không biết nữa. Thằng bé cứ thần bí lắm, nhất quyết phải chờ mọi người đến đông đủ mới chịu tiết lộ.”
Chờ đến khi đèn trong phòng khách vụt tắt.
Cố Tuấn Xuyên từ trên cầu thang bước xuống.
Phía sau ta trang trí bằng những chùm bóng bay lãng mạn.
Dáng người ta cao gầy, tay cầm một chiếc bánh kem.
Ánh mắt ta khóa chặt trên tôi, định gì đó.
Tạ Chí Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, vô tội dựa sát vào mặt tôi.
“Tôi hơi sợ bóng tối.”
Tôi xiết tay ấy ngược lại.
Cố Tuấn Xuyên mở miệng, một chữ cũng không thốt ra .
Tôi bỗng nhiên đoán ra ta đang gì.
Anh ta định tỏ với tôi sao?
Không đúng.
Con mèo đã rồi, Cố Tuấn Xuyên thích đàn em.
Giác quan của vật rất nhạy.
Tình cảm của ta, không thể qua mắt con mèo.
Tôi mỉm hỏi:
“Anh Xuyên, đàn em của trốn đâu rồi? Chúc mừng hai người nhé.”
Giọng của Cố Tuấn Xuyên gần như vỡ vụn.
“Khoan đã, Tô Miên, lời tỏ trước đây của em không tính nữa à?”
Tôi gật đầu:
“Có tính mà. Nhưng Tạ Chí Tuấn đã đồng ý ở bên em rồi.”
Tạ Chí Tuấn đan chặt tay vào tay tôi, mỉm :
“Cảm ơn Xuyên đã chúc phúc cho bọn tôi.”
Cố Tuấn Xuyên ném chiếc bánh xuống đất, bột kem văng tung tóe, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
Anh ta lấy ra một cuốn sách 3D đã ghép lại cẩn thận.
Những trang giấy rạn nứt, từng mảnh băng dính trong suốt dán chặt vào nhau.
“Tiểu Miên, món quà em lỡ vứt vào thùng rác, đã sửa lại rồi.”
“Đừng giận dỗi nữa, không?”
Anh ta run rẩy lục tìm điện thoại, giọng gấp gáp:
“Anh đã xóa hết liên lạc với đàn em kia rồi! Giữa bọn thực sự không có gì cả, em muốn kiểm tra thì gọi hỏi ngay bây giờ!”
Tôi nhẹ giọng hỏi:
“Cố Tuấn Xuyên, lần đó em đạt giải cuộc thi, tặng em chiếc bánh dâu tây mà người khác không cần nữa, trong lòng nghĩ gì ?”
“Có phải là—’Tô Miên thật ngốc nghếch’ không?”
Cố Tuấn Xuyên chết lặng, vội vàng lao tới muốn nắm tay tôi.
Lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt hoảng loạn của ta, đong đầy nước mắt.
“Nghe , không có ý đó…”
Bác trai, bác kéo ta lại, nghiêm khắc trách mắng.
Ba mẹ tôi thì bảo tôi và Tạ Chí Tuấn cứ đi trước.
Sau lưng vang lên tiếng hét tuyệt vọng của Cố Tuấn Xuyên.
“Tiểu Miên! Anh đã từng cứu em! Em không thể bỏ rơi như thế!”
Tạ Chí Tuấn khẽ huýt sáo.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì một cái bóng tròn trĩnh từ cửa sổ nhảy vào.
Là con mèo mướp.
Nó lập tức tham chiến, giơ móng tát mạnh vào mặt Cố Tuấn Xuyên.
Miệng lẩm bẩm toàn lời chửi rủa của mèo.
“Ôi chao, Tiểu Cố! Để ta dạy dỗ cậu một trận!”
“Thằng nhãi này dám bỏ ra cả trăm thanh xích mèo để người lấy mạng đấy!”
“Cái miệng câm lại đi!”
Tôi quay sang Tạ Chí Tuấn, ngạc nhiên hỏi:
“Anh cũng nghe à?”
Anh ấy không giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng ghé sát tôi, mỉm :
“Cũng biết chút ít về tiếng mèo.”
Vậy là trước đây, những cuộc trò chuyện của tôi với con mèo, ấy đều nghe thấy hết.
Mặt tôi lập tức nóng bừng
Bạn thấy sao?