Con Mèo Nói Chuyện [...] – Chương 1

Hôm tỏ với thanh mai trúc mã, tôi lén lút vào nhà Cố Tuấn Xuyên trang trí.

Nhưng con mèo của ấy lại mở miệng chuyện.

“Này, cậu ta thích đàn em, hiểu chưa?”

“Lần trước đưa bánh cho là vì đàn em không cần, cậu ta mới đưa cho thôi.”

Tôi còn chưa kịp tháo bóng bay tỏ xuống, thì Cố Tuấn Xuyên đã về đến nhà.

Phía sau ấy còn có một đám người.

Anh ấy chằm chằm tôi, biểu cảm khó coi.

“Tôi từ chối.”

Nước mắt tôi vừa rơi xuống, con mèo giơ móng tát tôi một cái.

“Mù à? Người phía sau cậu ta, chàng cơ bắp kia thích đấy!”

“Tỏ đi! Nhanh lên!”

Cái tát tôi đau thật sự.

Tôi sang chàng lạnh lùng đang đứng trước cửa xem kịch vui, :

“Tôi thích .”

Cố Tuấn Xuyên tức đến bật :

“Đừng diễn nữa, lấy cậu ta ra để chọc tức tôi à?”

1

Tôi vừa dán xong dòng chữ “Làm người tớ nhé”, thì con mèo của Cố Tuấn Xuyên tỉnh dậy.

Tôi đưa tay định ôm nó, thì nghe thấy một giọng rõ ràng vang lên:

“Bỏ tay ra.”

Con mèo mướp đen trắng né tránh tôi, nhảy lên sofa, ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Ngốc ạ, đang tỏ à? Tiểu Cố tối qua đưa đàn em về nhà chữa thương, trong nhà vệ sinh vẫn còn một cặp bàn chải đánh răng kìa.”

“Hai con mắt trên mặt để trưng à? Không thấy sao?”

Tôi vô thức về phía bồn rửa mặt.

Cố Tuấn Xuyên sống trong căn hộ một người, trong phòng lại có hai bộ đồ dùng vệ sinh.

Xanh lam và hồng phấn, trông rất hợp đôi.

Trong máy giặt, còn có một chiếc áo khoác nữ phong cách nhẹ nhàng.

Tôi lại chưa từng để ý đến.

Cố Tuấn Xuyên tốt bụng, thỉnh thoảng giúp đỡ đàn em bị thương cũng không có gì quá đáng.

Nhưng…

Tại sao con mèo này lại biết chuyện?

Chắc là do tôi quá căng thẳng trước khi tỏ nên sinh ra ảo giác rồi.

Tôi tiếp tục buộc bóng bay, con mèo nhỏ giơ móng xì hết bóng, miệng không ngừng kêu meo meo.

“Đồ ngốc này, lần trước cậu ta đưa bánh cho , khóc sướt mướt. Nhưng bánh đó là đàn em không cần, cậu ta chỉ tiện tay đem vứt đi thôi.”

Tháng trước, tôi thắng giải trong một cuộc thi, Cố Tuấn Xuyên thật sự đã tặng tôi một chiếc bánh kem.

Anh ấy còn dặn tôi ăn nhanh, kem sẽ chảy mất.

Lúc đó, tôi nhỏ giọng gợi ý:

“Nếu tớ tỏ , cậu có đồng ý không?”

Anh ấy khẽ :

“Cậu thử xem?”

Cũng chính lúc đó, tôi mới chắc chắn, Cố Tuấn Xuyên cũng có ý với tôi.

Trong cốt bánh có dâu tây, tôi từng bị nghẹn lúc nhỏ, từ đó không bao giờ ăn nữa.

Nhưng vì đó là bánh của Cố Tuấn Xuyên, tôi cố ăn hết.

Hóa ra, chiếc bánh đó vốn không phải dành cho tôi sao?

Con mèo đi qua đi lại trên sofa, tôi với đôi mắt đỏ hoe.

“Thế mà chịu không nổi à? Vậy để tôi cho thêm một tin sốc nữa nhé…”

2

“Người chơi game với mỗi tối là cùng phòng của cậu ta.”

“Tiểu Cố bận chơi game xếp kẹo với đàn em rồi.”

“Những lần nũng nịu, toàn là với người ta thôi đấy.”

Ngón tay tôi tê dại, cảm giác lan đến cả lồng ngực.

Tôi cố ý rủ Cố Tuấn Xuyên chơi game.

Hóa ra, mỗi đêm người đó không phải ấy.

Vậy những tâm sự, những lời thì thầm bí mật tôi mỗi tối, là ai đã nghe?

Hàng trăm lời chúc ngủ ngon, những lời nhắc nhở đầy mập mờ trước giờ đi ngủ, ấy đều đẩy sang cho cùng phòng sao?

Tôi kiễng chân gỡ bóng bay xuống, trong lòng rối loạn.

Nhưng lại bị tấm băng rôn tỏ vướng vào chân, khiến tôi ngã nhào xuống đất.

Ổ khóa cửa xoay nhẹ, Cố Tuấn Xuyên trở về.

Không chỉ có ấy.

Phía sau còn có mấy người cùng phòng.

Bọn họ đồng loạt kêu lên kinh ngạc.

Cố Tuấn Xuyên sững người, sắc mặt cứng đờ.

“Tô Miên, cậu đang ?”

Tôi ra sức che đi dòng chữ tỏ , tất cả đã bị thấy.

“Anh Cố, đâu có mù, thanh mai trúc mã của đang tỏ đấy!”

“Quá bất ngờ luôn! Mau chụp ảnh quay video lại kỷ niệm!”

“Đồng ý đi! Anh sẽ là người đầu tiên trong phòng ký túc có bồ đấy.”

Hai người cùng phòng phía sau lớn, chỉ có một người đội mũ đứng im lặng.

Anh ta là sinh viên xuất sắc nhất ngành của họ, một thiên tài nghiên cứu.

Tạ Chí Tuấn vươn tay, lấy đi chiếc điện thoại đang bật đèn flash của cùng phòng.

Cố Tuấn Xuyên lạnh lùng đá văng mấy chiếc hộp trang trí dưới chân.

“Là người hay là chó, tỏ với tôi là tôi đều phải đồng ý sao? Tôi đâu có rẻ mạt đến .”

“Cho vài phút, dọn hết đống này vào thùng rác.”

Anh ấy chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của tôi, giọng lạnh như băng.

“Tôi ghét nhất là bị đạo đức trói buộc. Tỏ thì tôi nhất định phải nhận lời sao?”

Tôi luống cuống lau nước mắt, cúi đầu nhặt bóng bay.

Nhưng ngay lúc đó, một cục lông lao thẳng vào mặt tôi.

Con mèo mướp đảo mắt xem thường, rồi giơ móng tát tôi liên tiếp ba cái.

Vừa tát, nó vừa kêu meo meo.

“Đừng lãng phí bóng bay!”

“Quay đầu lại, tỏ với người đội mũ kia đi.”

“Anh ta thích , hiểu chưa?”

“Nếu còn không tỏ , ta sẽ lén trốn đi khóc đấy. Tôi ngửi thấy mùi đau lòng của ta rồi.”

Cái gì?

Tạ Chí Tuấn khóc sao?

3

Tôi về phía chàng trai có khuôn mặt bị che khuất dưới vành mũ.

Ánh mắt ấy lạnh nhạt, đường viền cằm căng cứng.

Tạ Chí Tuấn là cùng phòng của Cố Tuấn Xuyên, cao nhất nhóm, học giỏi nhất, lại vô cùng trầm lặng và xa cách.

Theo đuổi Cố Tuấn Xuyên bao lâu nay, tôi chỉ với Tạ Chí Tuấn đúng hai câu.

“Chào , Cố Tuấn Xuyên đã dậy chưa?”

“Chào , Cố Tuấn Xuyên đã về ký túc xá chưa?”

Tôi nghĩ con mèo đang lừa tôi, nên chẳng muốn để tâm.

Nhưng nó lại nổi giận, nhảy lên đầu tôi, liên tục cào vào trán tôi.

“Câm rồi à? Mù luôn sao?”

“Mau quay lại tỏ , không thì tôi gọi đàn em đến truy sát đó!”

Tôi bị đánh đến choáng váng.

Đối diện với Tạ Chí Tuấn, tôi run rẩy ra câu tỏ mà tôi đã luyện tập hàng ngàn lần.

“Tôi thích , chúng ta có thể ở bên nhau không?”

Tạ Chí Tuấn còn chưa kịp trả lời.

Cố Tuấn Xuyên đã túm lấy tay tôi, sắc mặt tối sầm.

“Ai dạy cái thói hư hỏng này?”

“Không có đàn ông thì không sống nổi à? Tôi không đồng ý tỏ , liền hạ thấp bản thân, tùy tiện chọn một người để trao gửi sao?”

“Nếu thì mấy thằng còn lại trong phòng cũng tỏ đi! Tôi nhường cả phòng cho các người.”

“Muốn gì thì !”

Cố Tuấn Xuyên giận đến mức siết chặt cổ tay tôi, như muốn bóp nát nó.

Tạ Chí Tuấn tháo mũ xuống, bước lên, lạnh lùng hất tay Cố Tuấn Xuyên ra.

“Buông tay.”

Cố Tuấn Xuyên tức đến bật .

“Anh em, cậu tin thật à? Cô ta theo đuổi tôi suốt mười mấy năm, cậu cũng biết mà. Tôi khuyên cậu đừng kẻ dự bị.”

Tạ Chí Tuấn không gì.

Anh ấy chỉ đưa hai ngón tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi qua lớp áo.

“Đi.”

Giữa tiếng chửi rủa của con mèo, tôi bị Tạ Chí Tuấn dẫn đi.

Đến dưới tòa chung cư, ấy lập tức buông tay.

Giọng điệu xa cách, lạnh nhạt, như thể chỉ đơn thuần giúp tôi thoát khỏi huống khó xử.

“Mạo muội rồi. Tôi gọi xe cho , nhà ở đâu?”

Trên màn hình điện thoại của ấy, thoáng qua một ứng dụng trò chơi.

Chính là tựa game mà tôi luôn rủ Cố Tuấn Xuyên chơi.

Một trò chơi nông trại kết hợp đánh quái ít người biết đến.

Tôi chợt nhớ lại lời con mèo —người chơi cùng tôi mỗi tối không phải Cố Tuấn Xuyên, mà là cùng phòng của ấy.

Như bị điều gì đó thôi thúc, tôi buột miệng gọi một cái tên quen thuộc:

“Cún con?”

4

“Ừm. Muốn tôi gì?”

Tạ Chí Tuấn vô thức đáp lại, rồi đột nhiên sững người.

Trong đôi mắt nhạt màu của ấy, lóe lên một tia hoảng loạn.

Không sai rồi.

Trong trò chơi này, nhân vật của tôi là một người nông dân, còn chơi chỉ có thể chọn giữa một con chó hoặc một con mèo.

Hôm đó, tôi nhắn tin rủ Cố Tuấn Xuyên vào game.

Anh ta chọn ngay con chó, không chút do dự, bỏ qua con mèo.

Nhưng tôi nhớ rất rõ, ta ghét chó, chỉ thích mèo, đến mức nuôi hẳn một con mèo mướp.

Tôi không hỏi, còn người chơi kia cũng chưa bao giờ lên tiếng.

Mỗi lần online, cún nhỏ chỉ im lặng giúp tôi tưới cây, trồng trọt, không một câu thừa thãi.

Nhưng mỗi khi tôi bật mic trò chuyện, phía bên kia vẫn giữ im lặng.

Cho đến một lần, chúng tôi phối hợp không tốt, căn nhà nhỏ bị gấu tấn công và cướp sạch.

Tôi hơi tức giận, bật mic chất vấn:

“Ít nhất cũng một câu đi chứ, đồ cún con xấu xa! Nếu không giao tiếp thì sao cùng nhau chăm sóc nhà cửa đây?”

“Đây là ngôi nhà nhỏ của chúng ta, nếu cậu không có trách nhiệm, tôi sẽ tìm người khác đấy.”

Bên kia im lặng thật lâu.

Sau đó, một giọng trầm thấp, khàn khàn vang lên:

“Ừm. Muốn tôi gì?”

Tôi đã từng trêu rằng Cố Tuấn Xuyên có giọng quá khàn.

Còn lo lắng ta bị cảm, nên ngay trong đêm đã mang thuốc đến ký túc xá.

Nhưng chính Tạ Chí Tuấn là người xuống nhận lấy.

Dưới ánh đèn đường, ấy tôi bằng đôi mắt khó đoán.

“Cảm ơn.”

Tôi xoa xoa đôi tay lạnh buốt trong gió tuyết.

“Không có gì. Giúp tôi nhắn với Cố Tuấn Xuyên, nếu bị cảm thì đừng chơi game nhé.”

“Mấy con vật nhỏ phải ngủ sớm, nếu không tôi sẽ đau lòng đấy.”

Tạ Chí Tuấn không một lời, chỉ trầm mặt xoay người rời đi.

Bước chân còn nhanh hơn cả gió.

Bây giờ, ấy cũng muốn chạy trốn.

Chỉ trong chớp mắt, đã bước ra xa ba mét.

Nhưng tôi vội vàng túm lấy tay ấy, tác quá mạnh đau lưng.

Nghe tôi kêu lên một tiếng, ấy lập tức dừng lại, giọng trầm trầm:

“Xin lỗi, tôi đã lừa . Tôi sẽ xóa game ngay khi về.”

Tôi :

“Tối nay đúng giờ online, bật mic, đừng cố nén giọng nữa, không tốt cho cổ họng đâu.”

“Anh vừa đồng ý lời tỏ của tôi rồi, muốn nuốt lời sao?”

Tạ Chí Tuấn quay lưng về phía tôi, vành tai đã đỏ bừng lan đến tận gò má.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...