Con Mèo Mang Thai [...] – Chương 4

Hai tiếng sau.

Quản gia đến gọi chúng tôi xuống ăn cơm.

Sang Sang mềm giọng mách lẻo:

“Quản gia bá bá, một tiếng trước con đã lên gọi rồi.

“Ba đang bận, bảo chúng ta đừng phiền.”

Quản gia: “…Thiếu gia, ngài mới xuất viện, giữ gìn sức khỏe một chút đi.”

Sang Sang thắc mắc:

“Ba mẹ ngủ thôi mà? Sao ngủ cũng phải giữ gìn sức khỏe ?”

10

Bởi vì tu vi của Sang Sang vẫn chưa đủ, con bé không thể duy trì hình người liên tục.

Thế nên, vào đêm Giao thừa, khi Lục Triều Sinh đưa tôi về nhà tổ của họ Lục để ăn cơm đoàn viên—

Sang Sang vô rơi vào trạng thái mèo con.

Trên bàn ăn.

Lão gia nhà họ Lục chằm chằm vào con mèo béo tròn trong lòng Lục Triều Sinh, tức giận đến mức râu mép rung lên:

“Triều Sinh! Đây chính là đứa con năm tuổi của con sao?!”

Lục Triều Sinh bình tĩnh, ánh mắt như muốn :

“Thế không lẽ còn ai vào đây nữa?”

“Vớ vẩn!”

Lão gia đập mạnh lên bàn.

Dọa Sang Sang giật mình run cầm cập, lí nhí kêu một tiếng:

“Meo… mẹ ơi, con sợ quá… hay là mình đi về đi… hu hu…”

Đừng gọi mẹ nữa con!

Mẹ cũng sợ đây này!

Lục Triều Sinh nhẹ nhàng xoa đầu mèo của Sang Sang để an ủi con bé.

Tay còn lại nắm chặt tay tôi.

Mấy bà bà thím trong nhà thấy drama là xúm lại hóng, không ngại chuyện càng lớn.

Bắt đầu hùa vào công kích:

“Triều Sinh à, con xem ông nội con tuổi cao rồi, không phải chỉ mong có một đứa chắt nội để bế thôi sao?

“Con ôm một con mèo bảo là con , ra thể thống gì nữa?

“Nếu còn tiếp tục như thế, sang năm ông nội con sẽ không cho con về nhà ăn Tết nữa đâu!”

Mắng xong Lục Triều Sinh, họ lại chĩa mũi dùi về phía tôi.

“Tiểu Lâm à, con cũng không còn nhỏ nữa, là vợ của người thừa kế nhà họ Lục, cũng phải biết nghĩ cho dòng tộc đi chứ!

“Bớt dỗi dằn nũng lại, sinh một đứa bé cho tử tế đi!”

Chưa đầy một giây sau.

Lục Triều Sinh hất cả bàn tiệc.

Tất cả những bà bà thím bị đuổi thẳng cổ ra ngoài.

Lão gia nhà họ Lục đứng hình toàn tập.

Không ngờ đứa cháu luôn hiếu thuận của mình lại có thể nổi giận đến mức này.

Ông tức đến phát run:

“Ta mặc kệ! Hôm nay con nhất định phải cho ta một lời giải thích!

“Rốt cuộc tại sao lại không chịu sinh con?!”

Lục Triều Sinh lạnh nhạt lên:

“Ông nội, ban đầu cháu sợ ông tuổi đã cao, chịu không nổi cú sốc, nên mới muốn từ từ ra.

“Nhưng nếu ông đã sốt ruột như , cháu sẽ thẳng luôn.

“Vợ cháu là quái mèo.

“Chắt nội của ông cũng là mèo , bởi vì tu vi chưa đủ nên bây giờ vẫn đang trong hình dạng mèo con.”

Sau khi nghe xong,

Lão gia đơ như tượng, đứng bất thật lâu.

Quản gia hốt hoảng chạy tới đỡ ông:

“Lão gia! Lão gia, ngài không sao chứ?!”

Chỉ thấy ông nội ôm lấy ngực, thở không ra hơi, sắc mặt đầy vẻ đau đớn.

Lục Triều Sinh khẽ “chậc” một tiếng:

“Đấy, cháu đã trước rồi mà ông không chịu nghe.”

“Thôi rồi, chúng cháu đi đây, không ở lại chướng mắt ông nữa.”

Lục Triều Sinh quay người, dứt khoát kéo tôi đi.

Ngay lúc này—

Lão gia cuối cùng cũng hoàn hồn.

Ông thở dốc mấy nhịp, sau đó giơ tay lên:

“Khoan đã!”

Nhưng—

Lục Triều Sinh không quay đầu lại, vẫn sải bước rời đi.

“Chích Chích.”

Lão gia họ Lục lại lên tiếng gọi tôi.

Tôi là một bé mèo ngoan ngoãn, vì rất nghe lời mà quay đầu lại.

Chỉ thấy sắc mặt ông xanh mét, cuối cùng vẫn khó khăn mở miệng:

“Ăn xong rồi hãy đi.

“Sang Sang có thích ăn cá không? Ta sẽ bảo đầu bếp vài món ngay.

“Lưu bá, đi lấy bộ bát đĩa vàng mà ta quý nhất ra, để cho Sang Sang dùng.”

Quản gia sững sờ:

“Hả?”

Cái ông già này, sao tâm lý chịu đựng lại mạnh ?

Sau bữa cơm,

Lão gia lại đề nghị chúng tôi ở lại thêm vài ngày.

Cũng không rõ ông đang âm mưu điều gì.

Chỉ thấy ông dặn tất cả mọi người không lên tầng năm.

Mấy ngày sau.

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ buổi sáng, tôi và Lục Triều Sinh đã nghe thấy tiếng Sang Sang vang lên từ trên lầu:

“Ba ơi! Mẹ ơi! Mau lên đây!”

Tôi và Lục Triều Sinh nhau, vội vã chạy lên tầng năm.

Vừa mở cửa ra—

Cả căn phòng chứa đầy đồ chơi dành cho mèo.

Ngôi biệt thự cổ kính, vốn theo phong cách Trung Hoa truyền thống, bị biến thành một không gian trẻ thơ đầy màu sắc.

Ở giữa phòng, có một cái tháp mèo khổng lồ.

Sang Sang vui sướng nhảy lên, cái đuôi nhỏ ve vẩy liên tục:

“Mau đi! Đây là quà của ông cố tặng Sang Sang đó meo~!”

Con bé nhảy một cú chuẩn xác, bổ nhào vào lòng ông cố, dùng gương mặt lông xù cọ cọ tới tấp:

“Ông ơi, ông thật là tốt! Sang Sang thích ông nhất trên đời meo~!”

Lão gia không tự nhiên, nghiêng đầu sang chỗ khác:

“Hừ, ta chỉ sợ con không có đồ chơi, lại đi cào nát mấy món nội thất đắt tiền của ta thôi.”

“Đừng có rụng lông lên người ta! Ta bị dị ứng lông mèo đấy, nếu ta dị ứng thì ta sẽ…”

“Hử?”

Lục Triều Sinh hơi nhướng mày, cầm một hộp thuốc từ tủ đồ chơi lên:

“Đây là thuốc chống dị ứng của ai ?”

Anh ta khẽ:

“Ông định là sẽ một cơn tức giận mà… uống một viên thuốc dị ứng sao?”

Lão gia tức đến mức chống gậy đuổi theo Lục Triều Sinh mà đánh:

“Đứa cháu bất hiếu này! Cút ngay!”

Nhìn cảnh tượng đó, trong lòng tôi cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Tuyệt quá!

Hai bé mèo nhỏ đã lang thang rất lâu…

Cuối cùng cũng có một mái nhà ấm áp rồi.

11

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Sang Sang đến tuổi đi học tiểu học.

Trước ngày khai giảng, hội phụ huynh tổ chức một hoạt

Mời tất cả các phụ huynh đến dọn dẹp lớp học, chuẩn bị cho ngày nhập học của bọn trẻ.

Vừa nghe đến việc nhà, tôi đã cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Tôi chớp mắt, đáng thương Lục Triều Sinh:

“Ông xã ơi…”

Lục Triều Sinh cầm bút, ngừng viết, chăm tôi một lúc, cuối cùng bất lực thở dài:

“Biết rồi.

“Anh sẽ đi.”

Ngày hôm sau.

Video Lục Triều Sinh cầm cây lau nhà dọn dẹp ở trường tiểu học lên thẳng top trending.

Cư dân mạng rần rần bình luận:

【Thái tử gia cả đời chưa bao giờ cúi đầu, cuối cùng cũng phải cúi xuống trong trường của con mình.】

【Đáng ghét! Rốt cuộc ai mới là người chọn đầu thai giỏi nhất hả? Tiểu thư, chỉ giáo một chút đi! Nhân tiện hỏi hộ ba mẹ có định sinh thêm em bé không, để tôi còn chuẩn bị sẵn sàng đây!】

【Con tôi học cùng lớp với con của Lục Triều Sinh. Ban đầu tôi cứ nghĩ những người như họ sẽ không tham gia mấy hoạt này.

“Không ngờ ta vừa đến đã xắn tay áo lao vào , chuyện dơ chuyện mệt toàn giành hết.

“Chưa kể, còn bao toàn bộ phụ huynh và học sinh trong lớp một chầu trà sữa nữa.

“Đúng là một người cha tốt. (👍)】

【Tôi đã gửi video này cho chồng tôi xem rồi.

“Chồng tôi lương tháng bốn nghìn, ngày nào cũng than mệt, không nổi chuyện quét dọn.

“Nhìn sang ông chồng kiếm hàng chục triệu mỗi tháng nhà người ta, tôi phục luôn.”】

Không ngờ dọn dẹp lớp học lại tốn nhiều thời gian đến .

Hai cha con đi từ sáng sớm, đến tận chiều tối mới về.

Vừa bước vào cửa, Sang Sang đã hào hứng nhào vào lòng tôi, ríu rít kể chuyện cả ngày:

“Mẹ ơi! Bạn nào trong lớp cũng tranh nhau với con hết đó meo!

“Mọi người đều con có một người cha siêu tuyệt vời!”

Nhưng đến đây, con bé bỗng nhiên hừ một tiếng, tức tối:

**”Nhưng mà có một trai lại mẹ con lười biếng!

“Không chịu đến trường dọn dẹp!

“Bạn ấy còn , ba ấy bảo rằng, mấy chuyện này đáng lẽ phải do mẹ mới đúng!

“Sang Sang giận lắm! Suýt nữa muốn tới nhà ấy đánh ba ấy luôn rồi meo~!!!”

Lục Triều Sinh nhẹ nhàng vỗ vai con bé:

“Thôi nào Sang Sang. Đừng để tâm đến mấy chuyện nhảm nhí ấy.

“Nó có ba sao? Nếu có ba, con định tới nhà nó à?”

Sang Sang chớp chớp mắt.

Sau đó… con bé bỗng nhiên hiểu ra ý của ba mình.

Lập tức bịt miệng, nén .

“Ba ơi, cách ba mắng người đúng là đẳng cấp quá đi meo~!”

Lục Triều Sinh thản nhiên :

“Được rồi, con tự chơi đi. Ba có chuyện muốn với mẹ con.”

Anh ta lôi ra một bịch xiên nướng mua từ quầy ăn vặt trước cổng trường, khẽ ngoắc tay với tôi.

Hai mắt tôi sáng rực.

Tôi lập tức bật dậy ngay lập tức.

Sang Sang cũng lon ton chạy theo:

“Mẹ ơi! Con cũng muốn ăn!”

Tôi lục trong tủ đồ ăn vặt, lấy ra một cây mèo que đưa cho con bé:

“Cho con nè.”

Sang Sang bĩu môi:

“Nhưng con không muốn ăn mèo que, con muốn ăn xiên nướng cơ meo~!”

Tôi nhanh chóng giấu xiên nướng ra sau lưng.

“Không .

“Đây là đồ ăn của mèo lớn. Mèo con mà ăn sẽ bị đau bụng.”

Sang Sang nửa tin nửa ngờ.

Nhưng cuối cùng vẫn nuốt nước bọt, chấp nhận số phận.

“Thôi rồi…

“Mẹ không lừa con chứ?

“Ba có , mấy con mèo dối… sẽ bị… ừm… sẽ bị cái gì ấy nhỉ? Con quên mất rồi…”

Tôi: “……”

Chết tiệt, rốt cuộc con bé học câu này từ đâu ra thế hả?!?!?

Tôi bực bội xua tay:

“Mau đi chơi đi.

“Ba mẹ con có chuyện cần… nghỉ ngơi.”

Không đợi tôi tiếp tục dạy dỗ con bé—

Lục Triều Sinh kéo tôi trở lại phòng ngủ.

Anh ta nắm lấy tay tôi, ấn lên eo mình:

“Vợ ơi, đau lưng quá.”

Tôi cẩn thận dò hỏi:

“Vậy… để em đưa đến bệnh viện nhé?”

Vừa dứt lời, Lục Triều Sinh đã kéo tôi ngã xuống giường, đè lên chăn mềm.

“Không cần… Em này, mệt đến mức không nhấc nổi người lên nữa rồi.”

Tôi thở dài bất lực:

“Được rồi, em xoa bóp cho một chút nhé.”

Vài phút sau.

Tôi đỏ mặt, tức đến mức run rẩy hét lên:

“Anh không bảo là không nhấc nổi người lên sao?!

“Vậy cái này là cái gì?!”

Lục Triều Sinh thản nhiên đáp:

“Đừng quan tâm.

“Bảo bối ngoan, nghe lời nào.”

“……Hu hu, Lục Triều Sinh, đúng là đồ lừa đảo!!!”

【Toàn văn hoàn】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...