Con Mê Ma Mua [...] – Chương 2

5

Tôi còn chưa kịp gì, Phí Nhượng đã “cạch” một tiếng cúp máy cái rụp.

“Này, đó là…”

…là của đấy!

Tôi còn chưa kịp hết câu, thì Phí Nhượng đã vòng tay ôm lấy eo tôi, hơi nóng từ cơ thể ta khiến tôi không sao thở nổi.

“Không quan tâm, chủ nhân chỉ có một mê thôi.

Anh định… thay thế em sao?”

“Là vì em không cố gắng đủ sao?”

Tôi bị hôn đến không thốt nên lời, mấy dòng chữ trước mắt cũng lắc lư không ngừng.

Đến tận sáng hôm sau tỉnh dậy, eo tôi vẫn còn ê ẩm.

Ý thức dần quay về, tôi mở mắt ra, thấy Phí Nhượng đang quỳ bên giường, liếm cằm tôi.

Vẫn là kiểu thử dò, pha lẫn một chút lấy lòng — giống hệt tối qua.

Chỉ biết nịnh, chẳng bao giờ biết dừng lại.

Tôi đẩy ta ra, ta lại nhân cơ hội giữ tay tôi lại, hôn vào lòng bàn tay.

【Chậc chậc chậc, “mở khóa” rồi đúng là khác biệt, không uổng công tôi bị nhốt cả đêm trong phòng tối.】

【Mọi người kìa, vừa hôn vừa lén phản ứng của nữ chính — đây chính là trình độ của mê đấy. Dù đầu óc chưa khôi phục hoàn toàn, bản năng vẫn là muốn hôn người, đáng sợ thật.】

【Tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi cũng muốn có một con mê . Ủng hộ chính sách “mỗi nhà một mê ”!】

Tôi rút tay lại, đôi tai của Phí Nhượng lập tức xịu xuống.

“Đưa điện thoại cho .”

Phí Nhượng tôi, không nhúc nhích.

“Hay là… em vẫn muốn mua thêm mê mới?”

Thật không hiểu nổi đầu ta chứa cái gì.

Một mình ta tôi đã xoay không xuể, còn mua thêm cái gì nữa? Tôi điên chắc?

Nhưng mà, bộ dạng bây giờ của ta, chắc cũng chẳng nhớ nổi mình còn hai người trai.

“Đưa điện thoại đây, xin nghỉ .”

Vừa dứt lời, Phí Nhượng lập tức nhét điện thoại vào tay tôi, cái đuôi sau lưng vung vẩy loạn xạ, mà chóng cả mặt.

Tôi xin nghỉ xong, vừa ngẩng đầu thì thấy đầu đuôi ta đã biến thành hình trái tim.

Trên mạng từng , tâm tư nhỏ nhặt của mê đều hiện rõ trên cái đuôi của chúng.

Tôi lập tức kéo chăn lên che người, bật chế độ “từ chối ba lần liên tiếp”:

Không . Không thể. Tuyệt đối không .

Cái đuôi của Phí Nhượng “soạt” một tiếng rơi xuống thảm:

“Vậy… em đi bữa sáng.”

Tôi mở nhật ký cuộc gọi tối qua ra xem. Sau cuộc gọi đó, trai của Phí Nhượng còn gọi thêm ba lần nữa.

Tối qua tôi gần như không có chút ý thức nào, mà cả ba cuộc đều bị Phí Nhượng cúp máy không thương tiếc.

Tôi vừa định gọi lại, thì Phí Nhượng đã quay lại, ôm theo bình sữa, ánh mắt tôi đáng thương tột độ.

“…Hôn một cái cũng không sao?”

6

Suốt cả buổi sáng, Phí Nhượng cứ dính lấy tôi không rời nửa bước.

Tôi muốn gọi điện cũng chẳng có cơ hội, đành bật máy tính lên giả vờ việc.

Theo như lời đám chữ chạy, Phí Nhượng còn có hai người trai cấp S — một nhà ba con mê , chuyện này khá hiếm.

Tôi lật lại mấy tin tức doanh nghiệp gần đây, lần theo đầu mối tìm Tập đoàn Phí thị.

Anh cả Phí Triệu Chiếu, kinh doanh khắp nước ngoài, hầu như chưa từng xuất hiện trước công chúng, trên mạng xã hội thậm chí không có nổi một tấm ảnh.

Anh hai Phí Dương, là ngôi sao đầu tiên trong giới giải trí công khai thân phận mê , mà sau khi công khai xong, độ nổi tiếng của ta không những không giảm mà còn tăng vọt. Khí chất phong lưu đa khiến fan nữ điên đảo vì ta.

Nếu Phí Nhượng thật sự là em trai của hai người đó… thì tôi xong đời thật rồi.

“Thẩm Chi Chi, thì ra thích kiểu như hả?”

Không biết từ lúc nào Phí Nhượng đã thò đầu qua ánh mắt dừng lại trên poster quảng bá của Phí Dương, giọng đầy chua chát.

“Người này… em không nhận ra à?”

Phí Nhượng thẳng tay gập laptop lại, ngồi phịch xuống đối diện tôi:

“Không quen, mà cũng chẳng muốn quen.”

Thật sự là không nhớ gì luôn.

Tôi đang định an ủi đôi câu thì ta lại tiếp lời:

“Em không đời nào thừa nhận ta là người nhà. Cùng lắm thì… là tiểu thiếp thôi.”

Tiểu… thiếp?

Lại xem cái phim nhảm nhí gì nữa rồi?

Thấy tôi không phản ứng, Phí Nhượng bắt đầu sốt ruột, thẳng chân chen vào giữa, dùng tư thế không đứng đắn chút nào, nửa đè lên người tôi:

“Này… gì đi chứ. Anh là với họ, chỉ chơi cho vui thôi mà.”

Tôi bị ép chặt trong góc sofa, hoàn toàn không thể cử . Đúng lúc đó, cửa bị ai đó đạp mạnh mở tung.

“Hà, cuối cùng cũng tìm rồi.”

Phí Nhượng theo phản xạ ôm chặt lấy tôi, ánh mắt hiếm thấy hiện lên một tia lạnh lùng sắc bén.

Anh ta đang trừng mắt chằm chằm vào hai người đàn ông — chính là hai người trai của ta.

7

Phí Dương tóc đỏ rực, nửa người tựa vào khung cửa, đang xoay xoay chiếc nhẫn bạc hình đầu lâu trên tay.

Người đàn ông đứng phía sau ta, mặc vest đen, chắc chắn là cả Phí Triệu Chiếu.

Đám vệ sĩ mặc đồ đen biến mất như chưa từng tồn tại Phí Dương là người mở miệng trước:

“Buông em trai tôi ra.”

Còn tôi, đang bị đè trong góc: Ơ… gì cơ???

Mấy dòng chữ trôi qua trước mắt cũng không quan tâm sống chết của tôi, bắt đầu điên cuồng hiện lên:

【Tôi muốn cả — kiểu lạnh lùng cấm dục, mặc vest nghiêm chỉnh, thực ra là một mê không bao giờ thỏa mãn, nghĩ thôi đã thấy kích thích.】

【Tôi chọn hai, thì ngổ ngáo bất cần, lúc bị dạy dỗ lại ngoan ngoãn quỳ gối xin tha.】

Không nổi nữa rồi, đúng là không nổi nữa rồi.

Tôi vừa đậy một chút, Phí Nhượng đã siết tay ôm tôi chặt hơn.

Tư thế này… quen quá.

Nhớ lần đầu Phí Nhượng đưa về nhà, tôi có dắt ta ra ngoài một lần.

Khi đó ánh mắt ta rụt rè, chỉ cần gió thổi một chút cũng khiến ta sợ đến run rẩy.

Đi ngoài đường gặp một con chó corgi nhỏ, cũng suýt nữa ta khóc.

Tôi cũng từng ôm ta vào lòng giống hệt bây giờ để dỗ.

“Cho phép ai vào nhà tôi hả?” – tôi gằn giọng.

Phí Dương tháo kính râm, không tin nổi:

“Ah Nhượng, là đây, hai của em mà.”

Phí Nhượng cau mày, hình như cuối cùng cũng nhận ra gương mặt hai trên poster và trong máy tính là một.

Nhưng mà… chỉ nhận ra một nửa thôi.

Bởi vì câu tiếp theo ta là:

“Em đến đây trước, tính theo thứ bậc thì phải gọi em là .”

Mấy dòng chữ trên màn hình lập tức đồng loạt hiện lên:

【Ôi vãi, buồn xỉu, thấy biểu cảm của Phí Dương chưa? Em trai mất tích ba tháng, quay về lại nhận mình là nó luôn rồi.】

【Anh cả sắp không nhịn nổi nữa rồi kìa, đừng vội, lát nữa đến lượt gọi “” đó.】

8

Cửa rất nhanh sửa xong.

Phí Triệu Chiếu và Phí Dương ngồi thẳng tắp thành hàng, còn Phí Nhượng thì dính lấy tôi không rời, suýt nữa ngồi hẳn lên đùi tôi.

Cuối cùng vẫn là Phí Dương chịu không nổi nữa:

“Nhìn cái bộ dạng đáng xấu hổ của mày kìa, qua đây ngồi cho đàng hoàng!”

Phí Nhượng ôm chặt cổ tôi, không nhúc nhích lấy một phân:

“Không, em mà qua đó là để nhường chỗ cho à? Không đời nào.”

Phí Dương tức đến nghẹn họng, suýt chút nữa bảo vệ sĩ xông lên trói lại mang đi luôn.

Nhưng Phí Nhượng thì vẫn nhất quyết không buông tay.

Thật ra mấy hôm nay, tôi cũng có hoài nghi về thân phận của Phí Nhượng.

Ngủ phải là pijama lụa cao cấp, chăn phải là tơ tằm hạng nhất, ăn mặc dùng cái gì mà hơi kém một chút là sinh bệnh ngay. Đúng kiểu “cậu ấm” sống trong nhung lụa từ bé.

Tiền lương của tôi gần như đổ hết vào người ta rồi.

Lúc bầu không khí đang căng như dây đàn, cả Phí Triệu Chiếu lặng lẽ tháo đồng hồ, đẩy nhẹ về phía trước.

【Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, chuẩn bị vào cảnh mẹ chồng độc ác đòi cướp người.】

【Trời ơi, bao giờ mới đến lượt tôi gặp mấy cảnh này đây? Xin vũ trụ ném cho tôi một cục tiền đi!】

Nhưng Phí Triệu Chiếu chỉ khẽ kéo cà vạt xuống, nhàn nhạt :

“Nếu Ah Nhượng không muốn đi, thì không ai đi cả.”

Dòng chữ chạy: ???

Tôi: ???

Ủa, như này là đúng hả?

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Phí Nhượng đã nhảy dựng lên, kích đến mức suýt bay khỏi mặt đất.

“Các … các không vào phòng ngủ!”

Phí Nhượng bây giờ không nhận ra hai người trai của mình, tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn đi theo họ.

Nhưng tôi cũng đâu có ngờ… họ lại định ở lại đây luôn chứ?

Đám chữ chạy trước mắt cũng sững sờ y như tôi.

【Ối dồi ôi, sống chung một nhà với ba con mê cấp cao.】

【Em à, đổi vai đi, nhường em diễn hai tập thôi không?】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...