Tần Vinh Thời nuôi một con hoàng yến.
Cô ta gửi tin nhắn cho tôi.
Kèm theo đó là một bức ảnh que thử thai hai vạch đỏ.
【Tôi có thai rồi, ấy rất vui, muốn giữ lại đứa bé.】
【Cô chiếm vị trí chính thất, mà ngay cả con cũng không thể sinh.】
【Người ấy nhất là tôi!】
Lần này.
Tần Vinh Thời không còn cơ hội thứ hai nữa.
1
【Vợ à, tối nay có một buổi tiệc xã giao đột xuất, không thể về ăn tối .】
Vừa dặn dì Trương xong về thực đơn bữa tối, tôi đã nhận tin nhắn của Tần Vinh Thời.
Bữa tối gia đình hôm nay là do Tần Vinh Thời đồng ý khi con Tần Tiếu Doanh nũng.
【Tiếu Doanh chắc sẽ giận dỗi, em vất vả dỗ dành con giúp nhé.】
【Anh em, vợ .】
Tôi khẽ cong môi, trả lời một chữ【Được】.
Đặt điện thoại xuống, tôi quay sang với dì Trương:
“Không cần đậu hũ nhồi thịt và sườn xào chua ngọt nữa.”
Dì Trương đáp: “Vâng, phu nhân.”
Tôi hẹn mấy chị em giàu có đến hội quán quen thuộc.
Vừa bước vào phòng riêng, tôi liền bị bà Trần kéo lấy:
“Cuối cùng cũng tới rồi! Nào nào, mọi người đều hôm nay cái túi này không hợp với bộ đồ của tôi, có con mắt thẩm mỹ tốt, giúp tôi xem thử đi!”
Tôi nhẹ, bà Trần một lượt, rồi tháo chiếc khăn lụa trên cổ mình xuống.
Quấn chiếc khăn quanh quai túi, tôi đưa lại cho bà ấy.
“Túi đẹp kết hợp với mỹ nhân, càng tôn lên vẻ sang trọng đẳng cấp.”
Bà Trần lập tức tít mắt:
“Ôi chao, Quỳnh Lâm, vẫn là người biết chuyện nhất!”
“Phải rồi, chẳng phải hôm nay có bữa tối gia đình sao? Sao lại có thời gian ra ngoài ?”
Tôi vẫn giữ nguyên nụ :
“Tần Vinh Thời có tiệc xã giao đột xuất, không thể về .”
Bà Trần tôi một lượt, vỗ nhẹ lên tay tôi:
“Đàn ông cũng giống như cát trong tay, nắm càng chặt, lại càng khó giữ.”
“Cô không thể như trước nữa, cứ quản chặt rồi khóc lóc loạn. Đàn ông bên ngoài tiệc tùng, xã giao là chuyện bình thường.”
Tôi vẫn mỉm , khẽ gật đầu, ra vẻ như đã tiếp thu lời khuyên.
Mọi người thấy tôi vẫn điềm tĩnh, liền đổi chủ đề sang chuyện khác.
Đến mười giờ, tôi lấy cớ con không thấy mẹ sẽ quấy khóc để rời đi.
Đứng trước cửa, chờ nhân viên lái xe đến.
“Anh đã hứa tuần sau đi xem triển lãm tranh với em, không nuốt lời đâu đấy!”
Một giọng nũng nịu vang lên từ phía sau.
“Anh đã hứa với em, thì khi nào nuốt lời chưa, hửm?”
Giọng nam có hơi men khẽ dỗ dành.
Cô mềm mại tựa vào người đàn ông, ngẩng đầu muốn hôn lên mặt ta.
Người đàn ông khẽ nghiêng đầu tránh đi:
“Bên ngoài không .”
Cô không hài lòng, nũng nịu trách móc:
“Đáng ghét~”
Họ hoàn toàn không nhận ra tôi đang đứng ở góc khuất.
Cứ thế lướt ngang qua tôi, biến mất vào sâu trong hành lang.
Cả người tôi rã rời tựa vào cột hành lang, đặt tay lên ngực, cố gắng thở giữa cơn đau nhói.
Giờ tôi đã hiểu, cái tiệc xã giao mà Tần Vinh Thời “không thể từ chối” là gì.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Rõ ràng Tần Vinh Thời đã hứa với tôi.
Nói rằng sẽ không có lần nữa.
2
Tôi và Tần Vinh Thời quen nhau từ thuở thiếu niên, nhau rồi cùng nhau khởi nghiệp.
Từ hai bàn tay trắng dựng sự nghiệp.
Sau đó, vì muốn chăm sóc con cái, tôi rút khỏi việc quản lý công ty, lui về hậu phương cho ta.
Lúc đầu, Tần Vinh Thời chỉ thỉnh thoảng phải xã giao, sáng đi tối về.
Sau đó, từ sáng đi khuya về, rồi từ khuya về thành thường xuyên không về.
Tôi có người trong công ty, hỏi thăm thì lần nào cũng nhận câu trả lời: “Tổng giám đốc Tần bận lắm, đang rất bận.”
Tôi đau lòng vì không thể giúp ta giảm bớt áp lực công việc.
Rồi sau đó, ta tuyển một nữ trợ lý xinh đẹp.
Ban đầu, có lẽ thật sự không có gì.
Nữ trợ lý ấy thậm chí còn mua quà nhỏ cho Tiếu Doanh.
Cho đến một ngày, khi ta nhiều ngày không về, tôi mang quần áo sạch đến công ty cho ta.
Qua cánh cửa văn phòng khép hờ, tôi thấy hai người họ ôm nhau.
Nữ trợ lý rưng rưng nước mắt, còn Tần Vinh Thời nhẹ giọng dỗ dành.
Đầu tôi lúc ấy trống rỗng, đôi chân như bị đổ chì, cứng đờ tại chỗ.
Tay run rẩy, tim đau đến mức không thở nổi.
Không kịp suy nghĩ, tôi chỉ phản ứng theo bản năng—nắm chặt tay, tức giận đạp mạnh cửa.
Rồi tôi ném thẳng đống quần áo trong tay về phía bọn họ.
Bất cứ thứ gì trong tầm với, tôi đều ném xuống đất.
Lúc ấy, tôi không còn quan tâm đến thể diện hay hình tượng gì nữa.
Cánh cửa văn phòng mở toang, bên ngoài chật kín nhân viên hóng chuyện.
Tôi mất đi lý trí, đánh mất hết sự kiêu hãnh và tao nhã trước đây.
Sau đó, Tần Vinh Thời đổi trợ lý nữ thành trợ lý nam.
Anh ta chỉ là xã giao quá trớn, không kiểm soát bản thân.
Cầu xin tôi tha thứ.
Và hứa rằng sẽ không có lần sau.
Tôi đã tin ta.
3
Trước khi ra khỏi nhà.
Tôi nhận tin nhắn từ một số lạ.
Kèm theo đó là một bức ảnh que thử thai hai vạch đỏ.
【Tôi có thai rồi, ấy rất vui, muốn giữ lại đứa bé.】
【Cô chiếm vị trí chính thất, mà ngay cả con cũng không thể sinh.】
【Người ấy nhất là tôi!】
…
Tôi nghĩ đó chỉ là một trò ác ý.
Nên chẳng bận tâm.
Thế mà giờ đây, tôi lại đứng chết lặng trước cửa hội quán, về hành lang sâu hun hút.
Lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan dần lên cả cơ thể.
Nơi lồng ngực trống rỗng, để mặc cơn gió buốt giá quét qua.
Thì ra.
Tất cả đều có dấu hiệu từ trước.
4
Sáng hôm sau, tôi và Tần Vinh Thời chạm mặt nhau ở bàn ăn.
Tôi ngủ rất nông, nên mỗi lần ta về muộn, tôi đều chủ sang phòng khách ngủ.
Tần Vinh Thời nghiêng người hôn lên trán tôi.
Sau đó đưa cho tôi một hộp quà hàng hiệu, mỉm :
“Vợ , quà tặng em này, xem có thích không?”
Bất chợt, tôi như bừng tỉnh, mọi chuyện sáng tỏ trong đầu.
Nhớ lại những lần ta tặng quà.
Có phải lúc nào cũng là sau mỗi lần ta “phạm lỗi”?
Lần trước ta đi công tác nước ngoài hai tuần, về nhà với một chiếc vòng cổ đắt giá.
Còn vết xước trên cánh tay là do bị mèo hoang cào lúc cho ăn.
Nhưng có con mèo nào lại cào trúng mặt trong của cánh tay trên chứ?
Tôi nhận lấy món quà hôm nay và mở ra.
Là một chiếc dây chuyền phiên bản cổ điển của một thương hiệu xa xỉ.
Nhưng tôi vốn dĩ đã có chiếc này rồi, tháng trước còn đeo nó khi cùng ta dự tiệc thương mại.
“Em thích không?”
Từ ánh mắt dịu dàng của Tần Vinh Thời, tôi thấy vẻ sững sờ của chính mình trong đó.
Tôi cố gắng nhếch môi : “Em rất thích, cảm ơn , chồng .”
Tần Vinh Thời cũng theo, cúi xuống hôn tôi thêm lần nữa.
Anh ta vui vẻ bế bổng Tiếu Doanh lên cao.
Con bé khanh khách đầy thích thú.
Tiếng của hai cha con vang vọng khắp ngôi nhà.
Nơi họ không thấy, tôi lặng lẽ buông nụ xuống.
5
Bao năm nay, tôi và Tần Vinh Thời luôn xem là một cặp vợ chồng kiểu mẫu trong giới.
Dù tôi đã rời công ty, lui về chăm lo gia đình.
Nhưng vẫn thường xuyên cùng ta tham dự các buổi tiệc thương mại.
Trong sảnh tiệc rộng lớn, tôi khoác tay Tần Vinh Thời, mỉm nâng ly đáp lại từng người đến chúc rượu.
Tròn vai một người vợ hiền thục.
“Em ra trò chuyện với mấy chị em đi, lên tầng trên bàn công chuyện chút.”
Tần Vinh Thời vỗ nhẹ tay tôi, rồi sải bước lên lầu.
Tầng hai có các phòng tiếp khách nhỏ, tiện cho những cuộc trao đổi riêng tư.
“Chà, Tần Vinh Thời cũng yên tâm để một bà vợ xinh đẹp thế này lại một mình sao?”
Một bóng dáng quyến rũ chợt xuất hiện trước mặt tôi, nụ rạng rỡ.
Là Phó Tư.
Cô ấy chạm ly với tôi, ghé sát tai thì thầm:
“Cạn ly! Chúc mừng cậu lại chốt một hợp đồng lớn.”
Tôi chân thành: “Là chúng ta cùng chốt mới đúng.”
Phó Tư gật đầu, thoải mái nhận lấy sự khiêm tốn của tôi.
Hơn một năm trước, sau khi về nước, ấy thành lập một công ty xuất nhập khẩu riêng.
Nhờ có nền tảng từ gia tộc họ Phó, công việc ăn của ấy thuận buồm xuôi gió.
Cô ấy luôn cho rằng tôi có mắt xa trông rộng, nhất quyết kéo tôi đầu tư và trở thành đối tác.
Tất nhiên, Tần Vinh Thời không biết chuyện này, vì ta muốn tôi tập trung toàn bộ vào gia đình.
Phó Tư chỉ lên lầu: “Bạn tớ mới từ nước ngoài về, nhà ta có rất nhiều nguồn lực ở thị trường quốc tế. Để tớ giới thiệu hai người quen nhé?”
Tấm thảm trải dọc hành lang tầng hai hấp thụ hết tiếng bước chân.
Nhưng khi đến khúc rẽ, giọng của Tần Vinh Thời bỗng trở nên rõ ràng hơn.
“Tôi không giống mấy cậu, vợ tôi mãi mãi chỉ có thể là Khuất Lâm.”
Bước chân tôi khẽ khựng lại, trong lòng thoáng dao .
Nghe giọng ta có vẻ đã hơi say.
“Mấy bên ngoài đều chỉ là trò vui thôi, tôi và vợ mình rất thương nhau.”
Bên trong vang lên những tiếng khen ngợi, nịnh nọt không ngớt.
“Năm xưa, chị dâu trên thương trường cũng là một tay lão luyện, mạnh mẽ chẳng kém đàn ông.”
“Nhưng giờ chẳng phải cũng bị uốn nắn thành một người vợ dịu dàng, ở nhà chăm sóc chồng con sao?”
“Chứ còn gì nữa! Hôm nay chị dâu chu đáo biết bao, chuẩn hình mẫu ‘vợ hiền dâu thảo’ đấy.”
Tần Vinh Thời tâng bốc đến lâng lâng.
“Phụ nữ vốn dĩ nên ở nhà chăm lo cho chồng con, chạy ra ngoài bon chen gì.”
Có người hỏi: “Tổng giám đốc Tần, có bí quyết gì mà quản vợ giỏi thế? Chia sẻ chút đi, tôi sắp bị mụ vợ già ở nhà phiền chết rồi.”
Tần Vinh Thời đầy đắc ý đáp:
“Phụ nữ ấy à, chỉ cần dỗ ngọt, mua cho họ vài món quà nhỏ là lại ngoan ngay.”
“Ở nhà chăm con, đi dạo phố, đánh bài—thế là đủ vui vẻ rồi.”
“Chuyện ăn cứ để đàn ông lo, tôi nuôi ấy, ấy chỉ có thể vui sướng mà tận hưởng thôi.”
Bên trong vang lên một tràng lớn.
Tôi cúi vết nước đọng trên thảm do ly rượu chảy ra, sững sờ.
Rồi đột nhiên bật thành tiếng.
Bạn thấy sao?