Con Gái Ủng Hộ [...] – Chương 5

Tôi kìm nén cơn giận, hỏi Lý Gia:

 

“Con không nhớ chuyện xảy ra khi con hơn 4 tuổi sao?”

 

Cô ta hờ hững vẫy tay, thân mật ôm lấy cánh tay bà Vương:

 

“Chuyện đó lâu lắm rồi. Hơn nữa, mẹ ruột con hồi đó kinh tế khó khăn, bà chỉ muốn tìm cho con một gia đình khá giả, không muốn con phải chịu khổ.”

 

Lý Gia như chợt nhớ ra gì đó, liền :

 

“À đúng rồi, mẹ đưa thẻ spa cho con đi. Một lát nữa con đưa mẹ ruột con đi chăm sóc sắc đẹp, bà ấy sao có thể sánh với mẹ .”

 

Bà Vương rạng rỡ đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, liên tục khen ngợi Lý Gia là con ngoan.

 

Tôi nhạt, đáp lại:

 

“Chị Vương, Gia Gia đã trưởng thành rồi, tôi không còn nghĩa vụ nuôi dưỡng ấy nữa.

Nếu chị muốn chăm sóc ấy, thì hãy chăm sóc tốt. Còn về phần tôi, không cần chị lo lắng.”

 

Sắc mặt bà Vương cứng đờ, khó chịu.

 

Bà liền hỏi Lý Gia:

 

“Con mẹ nuôi con giận rồi sao?”

 

Lý Gia quay mặt, hờn dỗi:

 

“Ai bảo bà ấy cắt thẻ của con.”

 

Rõ ràng ta vẫn chưa từ bỏ ý định, chờ tôi xuống nước dỗ dành.

 

Bà Vương liền xòa, lấy lòng:

 

“Gia Gia còn nhỏ không hiểu chuyện. Chị à, tôi xin lỗi thay con bé. Chẳng lẽ mười mấy năm cảm mẹ con lại không là không?

Mẹ con ấy mà, cãi nhau rồi sẽ hòa thôi. Càng cãi, cảm càng bền chặt.”

 

Tôi lạnh, đáp lời:

 

“Chị Vương, chị không biết sao? Chính Gia Gia đã bảo bố ấy ly hôn tôi để đi tìm người thứ ba.”

 

Bà Vương ngẩn người, sau đó bật :

 

“Chuyện nhỏ mà. Chị còn trẻ, tìm người khác dễ mà. Bố Gia Gia có vài mối quan hệ bên ngoài cũng bình thường thôi, ở quê tôi đàn ông ai mà chẳng có vài bồ.”

 

Tôi chán nản không muốn tranh luận thêm:

 

“Hai mẹ con đã nhận lại nhau, thì hãy sống tốt nhé.”

 

Trong mắt nhà họ Vương, chuyến đi này quả thật rất đáng giá.

 

Họ nhận lại một con trưởng thành, lại còn là con duy nhất của bố mẹ nuôi giàu có.

 

Họ nghĩ chỉ cần giữ chặt ta, tôi sẽ phải dâng tiền bạc tài sản cho họ.

 

Nhưng họ đã tính toán sai.

 

Tôi chỉ mong chờ một ngày, hai mẹ con họ quay sang cắn xé nhau vì lợi ích.

 

Và tôi chắc chắn, mức độ vô liêm sỉ của họ sẽ còn vượt xa tưởng tượng của tôi.

 

Vì công việc, tôi phải đi công tác vài ngày.

 

Khi về đến nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ.

 

Trên sofa, Lý Gia đang ngồi cùng một người đàn ông lạ mặt.

 

Hắn ta da ngăm đen, đầu hói, bụng phệ đến mức gần bung cả áo sơ mi.

 

Hàm răng vàng khè còn dính một mẩu lá hẹ, mỗi khi , lớp mỡ trên mặt hắn run rẩy:

 

“Cô em về rồi.”

 

Tôi giận dữ quát:

 

“Các người vào đây bằng cách nào?”

 

Lý Gia ngồi bắt chéo chân trên sofa, vừa gặm táo vừa thản nhiên đáp:

 

“Mẹ về rồi à? Con gọi thợ khóa đến mở cửa đấy.

 

À, mẹ mở khóa thẻ ngân hàng đi, con cần dùng.”

 

Từ bếp, bà Vương Thúy Hoa – mẹ ruột của Lý Gia, nghe tiếng liền bước ra, tay cầm cái xẻng nấu ăn:

 

“Cô em về đúng lúc quá, bữa cơm sắp xong rồi. Hay là thế này, để chị giới thiệu cho em một người. Hai người tranh thủ quen với nhau nhé.”

 

Nói xong, bà ta liếc gã đàn ông bụng phệ, ánh mắt cả hai giao nhau như thể đã tính toán điều gì đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...