Nhưng chẳng mất bao lâu, tôi đã thấy ấy trên một video đang hot trên Douyin.
Cô ta bắt đầu livestream, với hình ảnh hoàn toàn khác biệt: bụng bầu lớn, vẻ mặt rạng rỡ nhờ “ ” bồi dưỡng.
Nội dung video của ta không rời khỏi người đàn ông từng bỏ rơi mình.
Đó là một gã bụng bự, hói đầu, già hơn Lý Văn Kiệt, ít nhất phải trên 40 tuổi.
Nhưng trong mắt ta, toàn bộ thế giới chỉ xoay quanh ông ta.
Tôi hiểu ngay:
Lý Gia không chỉ “sa lầy” vào mối quan hệ này, mà còn chìm sâu đến mức không lối thoát.
Tình đã mờ mắt ta, đến mức trên mạng ta công khai khiêu khích các khác, bảo họ tránh xa “ lớn” của mình.
Cô ta bị cư dân mạng chế giễu không thương tiếc.
Họ gọi đó là “cặp đôi hoàn hảo”: một gã hói đầu với một si mê.
Video mới nhất, gã đàn ông tên Vương Thành ôm chặt Lý Gia, trong khi ta vừa giận vừa nũng:
“Ai bảo lén lút sau lưng cháu?”
“Bà xã ngoan, thương cháu bụng mang dạ chửa, không kiềm thôi. Đàn ông mà. Cục cưng nhỏ của ngoan nhất, đừng giận nữa. Chú sẽ đi kiếm tiền lo cho hai mẹ con cháu.”
“Hừm, không gạt cháu đâu nhé. Con mụ già đó sao bằng cháu ? Chú chỉ ở bên cháu thôi!”
“Tất nhiên rồi, cục cưng của . Mụ già đó sao gợi cảm bằng cháu.”
Phía dưới video, ta thích:
“Chú lớn rồi, đợi cháu sinh con trai, sẽ đuổi mụ già ra khỏi nhà. (Đắc ý) (Đắc ý)”
Những lời chế nhạo từ cư dân mạng trong mắt ta lại trở thành lời chúc phúc.
Ai khuyên ta rời xa Vương Thành đều bị ta coi là ghen tỵ.
Cuối cùng, cả phòng livestream đồng thanh một cách kỳ quặc:
“Chúc hạnh phúc, mãi mãi bên nhau.”
Tôi tắt Douyin.
Ban đầu tôi nghĩ ít nhất ta cũng có chút gu thẩm mỹ.
Không ngờ lại chọn một gã đàn ông như .
Nhưng cũng dễ hiểu thôi.
Một như Lý Gia, bảo bọc quá kỹ, không có chút kinh nghiệm xã hội, dễ bị lừa nhất.
Chỉ cần vài lời ngon ngọt, một chút “mật ngọt” đúng lúc là có thể khiến ta xoay mòng mòng.
Làm sao ta có thể đấu lại một gã đàn ông già đời như thế?
Nhưng phụ nữ khi chẳng màng gì khác.
Người khác càng chế nhạo, ta càng muốn chứng minh rằng “ chân thật” của mình là bất khả chiến bại, vượt trên mọi thứ.
Thậm chí, ta còn lấy việc bị phản đối bằng chứng cho mãnh liệt của mình.
—-------------
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến cuối năm.
Dư Tình rủ tôi và vài người cũ tụ họp.
Ti vi đang phát chương trình Xuân Vãn, không ai quan tâm.
Chúng tôi vui vẻ, uống rượu, tận hưởng không khí tuyệt vời.
Trong lúc đang kể nhau nghe những câu chuyện thú vị trong năm, điện thoại của tôi rung lên.
Là Lý Gia gọi.
Tiếng khóc nức nở vang lên qua điện thoại, ta thở hổn hển, mãi cũng không rõ ý.
Cuối cùng, tôi hiểu ra:
Lý Gia vừa sinh con , Vương Thành đã bỏ rơi ta và chạy mất.
Cô ta không nơi nương tựa, còn nợ viện phí.
Tìm không Vương Thành, nên ta hỏi liệu có thể đến nhà tôi ở nhờ vài ngày.
Dư Tình tôi với vẻ lo lắng.
Tôi biết, ấy sợ tôi mềm lòng, lại để con sói trắng mắt này vào nhà.
Tôi ra hiệu không cần lo, đặt điện thoại xuống và đáp qua loa vài câu.
Lý Gia như con ruồi mất đầu, liên tục lặp đi lặp lại:
“Nhà ấy, công ty của ấy.”
Rồi cúp máy.
Bạn thấy sao?