Con Gái Tôi Là [...] – Chương 30

Sau khi đuổi Triệu Tuyết Mai đi, Tú Hạ chạy nhanh về phòng kéo ngăn tủ đầu giường lôi ra một lọ thuốc rồi lấy hai viên thuốc uống vào, cổ họng khô đắng cơn đau cũng đã giảm xuống phần nào. Mỗi lần nghĩ về những chuyện trước kia đều bị kích , chỉ cần mặt đám người đó là lại thấy thật buồn nôn.

Ngồi trên giường một lúc thì Tú Hạ cũng dần bình tĩnh lại, đây không phải là lúc nên quan tâm đến lũ người kia. Điều cần quan tâm là sao để có vật tế nhanh nhất có thể. Cô có thể chịu khổ An Điềm thì không , sau khi hoài thai nó, nhất định sẽ cho con bé một cuộc sống hạnh phúc nhất, đầy đủ thương để bù đắp lại những mất mát của lúc trước. 

Thật ra An Điềm muốn với mẹ là mình cũng đang rất đau khổ. Phet Kong đã uống máu không ít người; tuy nhiên, linh hồn đã sớm bị vấy bẩn ấy lại cộng sinh với linh hồn thuần khiết của An Điềm vừa khéo tạo thành vòng tròn âm dương giúp Phet Kong và Sud đồng thời thoát khỏi vòng tuần hoàn nhân quả, thuận lợi để nó tiếp tục điều xấu, linh hồn của An Điềm sẽ bị nhiễm chàm đôi chút ra cơn đau dữ dội cho bé. Tà niệm của Phet Kong càng mạnh thì tà thuật của Sud sẽ mạnh hơn. Có một việc quan trọng mà gã kia không cho mẹ biết chính là sau khi tìm đủ vật tế, linh hồn đầu thai sau này không chỉ có An Điềm mà còn có cả Phet Kong. 

Những đứa trẻ sau khi bị đem đi luyện kumanthong đều có một đặc điểm chung chính là không thể nào đầu thai nữa, đặc biệt là loại Phet Kong chuyên uống máu người và điều xấu. Mấy linh hồn thuần khiết như An Điềm thật sự không dễ kiếm, bởi có ai chết đi mà không có oán niệm, đặc biệt là bị người khác hành hạ trở thành kumanthong phục vụ cho người khác bé thì không như , nó có một linh hồn thuần khiết đến mức tà tâm của Phet Kong cũng không thể khống chế bé cũng không đủ mạnh để phản lại sức mạnh đó. Mục đích của việc này là sử dụng Tú Hạ như một cái máy đẻ và dùng chính linh hồn An Điềm nuôi dưỡng Phet Kong tránh việc oán khí quá nặng sẽ khiến thai nhi không trụ mà sảy mất. Sau khi thuận lợi sinh ra, Sud sẽ nhận nuôi và nuôi dưỡng nó để thành trợ thủ đắc lực của mình, như thì hắn sẽ không còn phải sợ bất kỳ ai nữa, còn về phần Tú Hạ sau khi sinh con có mất mạng hay không, hắn không quan tâm. Giống như việc, cảm của hắn với Tạ Trung Hoan là thật gã còn bản thân mình hơn, Tú Hạ nghĩ gã muốn linh hồn An Điềm để giúp Tạ Trung Hoan quên rằng tên điên kia vốn là một kẻ chỉ biết đến bản thân mình, là kẻ đã thầy, cha đẻ của mình. Hắn có thể bất cứ điều gì miễn là có lợi cho mình dù có phải hy sinh thân sinh của mình. Người như hắn, gì có chuyện quan tâm đến người khác.

Tại bệnh viện thành phố, sau quá trình xử lý vết thương, bác sĩ kết luận vết thương khá sâu nên thời gian điều trị của Tĩnh Điềm kéo dài hơn. Vậy nên để thuận tiện cho việc điều trị nên Tĩnh Điềm phải ở lại bệnh viện lâu hơn.

Đêm hôm đó, y tá vẫn vào thay băng gạc và xử lý vết thương cho Tĩnh Điềm như mọi khi, theo ca trực thì đêm này Hà Ảnh sẽ ở lại với . Nhìn Tĩnh Điềm cắn chặt răng chịu đau mà lòng buồn man mát, không nỗi nữa nên quyết định về nhà lấy ít đồ và mua ít trái cây cho Tĩnh Điềm. Từ sau ngày hôm ấy, ba Tĩnh Điềm đã cho vệ sĩ công khai đi theo bảo vệ, thậm chí còn theo sát 24/24 chỉ trừ lúc đi tắm mà thôi.

Chẳng hiểu lý do gì vệ sĩ này lại chính là trai ân nhân đã cứu mạng Tĩnh Điềm, Nguyễn Khánh. Điều này ai cũng thấy khó hiểu sao ta có tài năng xuất chúng gì mà lại đích thân bác trai đi mời về, ai mà chẳng biết bác trai nổi tiếng là người kỹ lưỡng và cưng con rượu Tĩnh Điềm, hầu hết những vệ sĩ thân cận của đều là nữ sau vụ ấy, hơn một nửa đã bị sa thải. Thân hình ta cao gầy như Hoàng Nam, chính là kiểu trói gà không chặt như ông bà xưa thường , mà lại qua các vòng khảo sát mà vào đây một cách xuất sắc. Tĩnh Điềm hỏi thì ta chỉ : “Bố trả lương rất cao.”

Đúng là lương cao thật là biết ta không hề thiếu tiền, có ai đi vệ sĩ mà mang đồng hồ Rolex không? Tổng giá trị đồ ta mang hẳn cũng hơn 300 triệu, còn cần công việc lương tháng 20 triệu này sao? Ai không biết còn tưởng ta là giám đốc, ông này bà nọ không đấy chứ. Nhưng dù gì cũng không phải chuyện của mình, vẫn nên thắc mắc chứ không nên xía vào thì hơn, nhân phẩm ta cũng rất tốt nên khá yên tâm.

Về đến nhà, vừa mở cửa phòng là ngã lưng xuống chiếc giường thân của mình, quá tuyệt vời. Nhưng dù gì tối nay cũng đã nhận lời ở lại bệnh viện với Tĩnh Điềm nên cũng dậy lấy ít đồ vệ sinh cá nhân và tắm thay đồ. 

Hoàng Nam đang họp trong phòng thì nghe bên ngoài có tiếng lục đục, hẵng là về, vừa đúng lúc muốn chuyện với nên cũng vội kết thúc cuộc họp rồi mở cửa đi về phía phòng Hà Ảnh: “Ảnh Nam, về rồi sao?”

Bên trong không có tiếng trả lời, giơ tay gõ cửa phòng đáp lại vẫn sự im lặng. Hoàng Nam thầm nghĩ hay là nghe nhầm rồi nhỉ? 

Một cơn gió lạnh lướt qua sau lưng bỗng chốc rùng mình, lông tơ dựng ngược lên, một cỗ cảm giác bất an dấy lên trong lòng . Gặp quỷ rồi!!! Nhưng dù sao cũng là đàn ông con trai, Hoàng Nam tự trấn an mình quanh phòng như đang muốn tìm một thứ gì đó. Anh quyết định đi quanh nhà để kiểm tra hết một lượt, thì ra là ô cửa sổ chưa đóng, hết hồn. Hoàng Nam thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa yên tâm cảm thấy rất kì lạ, căn hộ này không hề cách âm. Nãy gõ cửa lâu như , hẳn là Hà Ảnh phải nghe và trả lời mới đúng. Hoàng Nam chắc chắn đã về nhà vì trong lúc đi kiểm tra đã thấy giày ở ngoài cửa. Hà Ảnh có cách để giày rất là lạ, đôi giày rõ ràng rất ngăn nắp thay vì để đôi giày thẳng hướng mũi giày giống nhau thì lại đổi hướng mũi giày, mũi chiếc này ngược với chiếc kia (cách để giày dép khiến cho ma quỷ không thể thấy vật thể trước giày). Cô cho rằng khi để như thì ma quỷ sẽ không biết nhà của mình ở đâu.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...