Tĩnh Điềm tỉnh dậy thì thấy cơ thể đang bị tê do bị trói chặt nên dẫn đến việc máu không lưu thông. Trong lúc hỗn loạn, nghe tiếng của hai người đàn ông đang chuyện bằng tiếng Thái, Tĩnh Điềm nuốt nước bọt, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Chẳng lẽ là bị lừa đem bán rồi?
Nơi này là một căn nhà sàn kiểu cũ, mùi ẩm mốc, bên trong tối om, chỉ có vài ánh nắng xuyên qua khe cửa giúp có thể quan sát một ít cảnh vật xung quanh. Đầu Tĩnh Điềm đau muốn nứt ra, có lẽ vẫn còn tác dụng của thuốc mê nên mắt và não rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng.
Hai người đàn ông chuyện ngoài đó nghe không hiểu Tĩnh Điềm chắc chắn một trong hai giọng đó là Trung Hoan, người của .
Điều cuối cùng có thể nhớ là ta hẹn đi ăn khi vừa lên xe, một làn khói tỏa ra khắp xe cảm thấy rất choáng. Anh ta sao?
Một lát sau, cánh cửa mở ra, ánh nắng chói lọi rọi thẳng vào phòng, mắt nheo lại vì chưa thích ứng với ánh sáng mạnh.
“Ứm… ứm..”
Trung Hoan thấy tỉnh dậy thì nở nụ rồi quỳ một chân xuống mở miếng băng keo đang dán miệng .
“Em tỉnh rồi à? Uống chút nước nhé.”
Nói rồi ta đứng dậy lấy một bình nước rồi đỡ Tĩnh Điềm dậy uống nước.
Một ngụm nước cổ đã đỡ khô hơn.
“Tạ Trung Hoan, chuyện này là sao hả?”
“Tôi ra ngoài trước.” Giọng trầm thấp vang lên ở phía cửa, lúc này Tĩnh Điềm mới để ý ở cửa có một thanh niên người Thái, hẵng là đang chuyện với Trung Hoan. Nói xong câu đó ta liền quay đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Tạ Trung Hoan ngồi xuống bên cạnh , ta đưa tay lên vuốt nhẹ má . Sao lúc trước không biết bàn tay này lại kinh tởm nhỉ?
“Tĩnh Điềm ngoan, chỉ lấy của em một chút máu, sau đó trở về, chúng ta đám cưới không?”
“Ha, Trung Hoan, không có liêm sỉ sao?”
“Tĩnh Điềm, nghĩ kĩ rồi. Thời gian qua dù cơ tiếp cận em không tốt bên em lại cảm thấy rất ấm áp. Chỉ lấy của em một ít máu, không tổn nhiều đến em. Đến lúc ra khỏi đây, chúng ta đám cưới chứ? Anh chắc chắn sẽ bù đắp cho em.”
Vô sỉ
Kinh tởm
Dơ bẩn
Chính là ba từ xoay quanh Tạ Trung Hoan trong lòng bây giờ, Tú Hạ cũng muốn lấy máu , Trung Hoan cũng muốn nó. Coi là kho máu di đấy à? Dễ lấy à?
Hai ngày trôi qua, Tú Hạ vẫn chưa mang Hà Ảnh và Hoàng Nam về nên lễ vẫn chưa bắt đầu. Hằng ngày, Trung Hoan sẽ đến đút cơm ăn và nước cho uống đáp lại đều là sự chán ghét từ .
“Tạ Trung Hoan, điều ngu ngốc nhất trong cuộc đời tôi chính là quen biết .”
“Không, không, Điềm à, em chửi đánh cũng . Đừng bản thân như , sẽ đau lòng.”
Trong lòng Tĩnh Điềm liên tục phỉ nhổ tên mặt người bụng thú này, giả nhân giả nghĩa.
“Đau lòng sao? Vậy thả tôi ra, chúng ta đường ai nấy đi, tôi cũng sẽ không báo cảnh sát, không?”
“Điềm à, em lại không ngoan, nghe lời , xong chuyện này chúng ta sẽ kết hôn.”
Trung Hoan xong thì đứng dậy quay người đi ra ngoài.
“Tạ Trung Hoan, là ý gì hả?”
“Chó má, Tạ Trung Hoan có nghe tôi không hả?”
“Thằng khốn, thả tôi ra.”
“Tạ Trung Hoan, có giỏi thì cởi trói đi. Thằng khốn nhà .”
Chốc sau, cánh cửa lại mở ra, thanh niên người Thái ấy cầm theo cuộn băng dính đi vào dán miệng lại, ta một câu gì đó nghe không hiểu chút nào, chỉ biết ánh mắt ta từ trên xuống dưới rồi nở nụ thấy sởn gai óc.
Tạ Trung Hoan đợi một lúc không thấy Sud ra ngoài, ta đi vào xem hình thì thấy Sud đang đưa bàn tay bẩn thỉu của mình sờ đôi chân trắng thon dài của Tĩnh Điềm.
Bạn thấy sao?