Vì để an toàn nên và Hoàng Nam đã quyết định ở chung một phòng. Cô ngủ trên giường còn ngủ ghế sofa.
Bây giờ là 2h sáng, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
“Hoàng Nam, nếu lúc đầu tôi kiên quyết không cho đi, có phải tôi và cũng không đến mức này không?”
“Hửm?”
Cô luôn cảm thấy có lỗi vì đã để Hoàng Nam can thiệp vào chuyến đi này, nếu hôm qua kiên quyết hơn thì có lẽ hôm nay sẽ không như . Ít nhất…. Chỉ có đối mặt với chuyện này. Mục đích đồng ý đi chuyến công tác này không chỉ để lấy tin tức mà còn muốn tìm hiểu về con quỷ nhỏ này. Hà Ảnh hiểu, ngày nào nó còn chiếm xác Tú Hạ thì ngày đó vẫn chưa yên, sớm hay muộn nó cũng . Muốn trị nó thì phải bắt đầu từ gốc của nó.
“Ảnh Nam, tôi muốn nhắc lại cho nhớ, đi theo là tôi tự nguyện.”
“Ừm… Anh không có chuyện gì muốn với tôi sao?”
“Hôm nay mệt rồi, ngủ đi.”
Cô cũng đoán là không muốn nhắc đến, Hà Ảnh nghe mẹ lá bùa ấy có thể cứu người có duyên với nó một mạng, phải trả một cái giá rất đắt. Mặc dù không biết cái giá đó là gì chắc chắn không phải thứ tốt đẹp. Có lẽ vì mệt mỏi cả ngày, cũng có lẽ vì có Hoàng Nam bên cạnh nên yên tâm chìm vào giấc ngủ, chẳng hiểu sao khi bên , lại cảm thấy rất thỏa mái dù cả hai cũng chưa tiếp bao lâu.
Hoàng Nam không ngủ mà vắt tay lên trán nằm suy tư, biết Hà Ảnh muốn hỏi gì. Quỷ nhỏ An Điềm kia đã uống máu Tĩnh Điềm, chỉ cần có thịt của Hà Ảnh, xác của thì nó sẽ như ý muốn. Anh biết chuyện này trong lúc xuất hồn về quá khứ, chỉ có điều càng nghĩ về chuyện lúc nãy càng cảm thấy nực …
Tình mẫu tử thiêng liêng, ấy mà… Người mà đã từng rất thương lại muốn đổi mạng cho em trai….
Vừa nãy thấy tin nhắn của , Hoàng Nam mở cửa chạy ngay qua phòng Hà Ảnh,
Nhưng trước mắt là với mái tóc dài đen, mang một chiếc váy đỏ thẫm đứng trước phòng Hà Ảnh đập cửa rầm rầm. Anh đi đến nắm vai thì đó quay lại híp mắt rồi mở một nụ quái dị: “A, con , xem ai đến này.”
Lúc này cũng nhận ra, trước mặt là ở căn nhà số 59, Tú Hạ - của Hà Ảnh. Không xong rồi….
Một cỗ ma lực đập thẳng vào lồng ngực , linh hồn như vỡ vụn ra từng mảnh, mọi thứ diễn ra quá nhanh… Tay ta bóp cổ đưa lên cao, cùng lúc đó truyền ma lực vào người , bóp chặt lấy linh hồn . Thể xác và linh hồn cùng lúc chịu tổn thương nặng nề, nhất thời không thể cử hay chống trả, chết tiệt… Anh không bỏ cuộc , Hà Ảnh đang ở trong đó, không thể để một mình chịu đựng. Cô nhóc ấy mà nhát cấy lắm, sẽ rất sợ hãi. Nghĩ đến điều đó tim bỗng dưng đau đớn không thôi.
Nhận thấy ý chí kiên cường của mạnh mẽ đến kỳ lạ quỷ nhỏ An Điềm cũng phải nhíu mày khó chịu, tay ả siết chặt cổ truyền gấp đôi ma lực vào, ả không tin không ép hồn ta ra.
Lúc này lồng ngực bỗng dưng truyền đến cảm giác nóng đến phỏng da. Linh hồn gần như bị tách ra khỏi xác hoàn toàn, tay buông lỏng, gương mặt tái nhợt như người chết. Ngọn lửa tựa như bình thường ấy mà đã tay Tú Hạ bỏng một mảng tím đen, ả đau đớn buông lỏng tay ra, người Hoàng Nam rơi thẳng xuống đất trong trạng bất tỉnh nhân sự.
Trước mắt Hoàng Nam bây giờ là khung cảnh quen thuộc, cũng là nơi không muốn trở về nhất. Anh bật dậy xung quanh, không sai , đây chính là phòng ngủ của .
Anh đang mơ sao?
Hoàng Nam đang tay lên ngực trái, hình như trước đó cảm nhận vị trí nơi để lá bùa nóng lên bất thường nó biến mất rồi. Anh không hiểu vì sao nó lại đưa về đây, nhất định phải về lại thực tại, Hà Ảnh đang đợi .
Cánh cửa hé mở, một cậu nhóc chừng 10 tuổi, gương mặt tròn trĩnh nét nào ra nét nấy, thoạt rất đáng nơi ánh mắt lại không chút sức sống nào, cứ như một con robot lập trình. Mắt theo cậu bé, biết nó sẽ gì tiếp theo bởi đó chính là , à không, đúng hơn là Trần Chính Khiêm.
Anh nở một nụ chua chát, cũng quá tàn nhẫn rồi. Hoàng Nam bước đến bên cậu bé, cậu bé đang ngồi trong góc tường, ánh mắt dần mất phương hướng mà lòng đầy chua chát. Chiếc bánh kem bên cạnh vẫn chưa mở ra, bên ngoài đẹp đẽ bên trong đã nát hết rồi.
Hoàng Nam vươn tay chạm vào người cậu bé lại không có cách nào chạm .
Linh hồn không thể chạm vào người sống sao?
Mặc dù chưa hiểu mục đích nó đưa về đây để gì muốn giúp phiên bản nhỏ của mạnh mẽ hơn. Có lẽ… Một ngày nào đó xảy ra biến cố trong tương lai, nó cũng sẽ tiếp tục mạnh mẽ.
Bạn thấy sao?