“Ảnh Nam, cậu sao rồi? Sao lại ngất? Đã đỡ hơn chưa? Sao không ở lại bệnh viện theo dõi một lát hả?...” Cô vừa đến nhà đã bị Tĩnh Điềm chạy qua lắc qua lắc lại hỏi lấy hỏi để.
“Điềm à, còn lắc nữa là con mẹ thành đồ ngốc luôn đấy.”
Tĩnh Điềm nghe mẹ Trân cũng bối rối mà buông tay rồi sang Hoàng Nam, cứ quen quen ấy nhỉ.
Tĩnh Điềm đang suy nghĩ thì đã bị dứt khoát kéo vào trong nhà, quay sang giải thích ta là bảo vệ khu Phúc Lộc, rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho cậu ấy nghe, chẳng biết Tĩnh Điềm có nghe trọng tâm chuyện Tú Hạ hay không khi nghe và Hoàng Nam đang sống chung thì đôi mắt lại sáng lên như đèn pha . Thôi kệ ….
“Ảnh, gọi con lên thắp hương rồi chuyện với mẹ chút.”
Hà Ảnh sang thì thấy mẹ đã búi tóc lên, bộ đồ hằng ngày cũng thay bằng đồ bà ba từ bao giờ, có biết chuyện gì đến cũng sẽ đến. Cô sang bàn thờ bé ngoài sân thì thấy quận em Phát Nguyên đang ăn trái cây, bên dưới là con cún vàng nhà đang đưa mắt , cái đuôi lông nhỏ đang lắc qua lắc lại. Cô có chút buồn , đi theo hẳn là chịu khổ nhiều rồi.
Cô đến phòng dành cho khách gõ cửa, vừa tắm thay đồ xong, trên người vẫn còn mùi thơm mát dịu giống với mùi sữa tắm trên người có chút ngượng.
“Mẹ tôi hỏi có muốn lên thắp hương cho đền không, nếu không thì lên đó ngồi với mẹ tôi trước cũng .”
“Được, đợi tôi thay áo tay dài.”
Cửa đóng lại, Hà Ảnh đưa tay lên mũi để xem xem mình có bị chảy máu không, thật là kích thích…. Thoạt thì có vẻ khá gầy vừa nãy mang áo ba lỗ, cơ bắp, xương quai xanh đều hiện lên rất vừa mắt. Cô vội lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi đứng đợi ra.
Cả hai cùng lên lầu 3, là đền của mẹ . Sau khi thắp hương hết các bàn thờ thì mẹ cũng lên đến nơi.
“Tụi con ngồi đó đi.” - Mẹ vừa thắp hương vừa chỉ vào vị trí bên dưới bàn thờ Mẫu, rồi bà cũng ngồi xuống.
Bà Hồ Trân lúc việc âm thường sẽ không nhiều điều vô nghĩa mà xáo bộ bài tây rồi bốc ra 5 lá bài, bà xong thì nét mặt có chút căng thẳng quay qua Hoàng Nam rồi hỏi lúc nhỏ có phải rất thích những món tròn tròn có nhân như bánh bao hay không.
Anh thoáng ngơ người rồi trả lời:
“Dạ, bánh bao thì không há cảo có tính không ạ?”
Bà nghe thì thở dài, xua tay không gì, chỉ có muốn đóng mắt âm dương lại không? Thật ra sau lần thăng hụt năm 15 tuổi đó thì đã có mắt âm dương, lúc đầu có chút sợ hãi với nó lâu dần cũng thành quen, cứ coi như không thấy là .
Hồ Trân không đợi trả lời mà tiếp: “Mọi chuyện đã xảy ra, con cứ xem như là mình đang trả nghiệp đi, đừng oán đừng trách. Đôi khi có mắt âm dương lại là cái số của con, nếu con muốn đóng cũng không sao cả. Cô chỉ muốn con nghĩ kĩ một chút, khai nhãn lại… Không dễ đâu.”
Anh suy nghĩ một lát rồi từ chối việc đóng mắt âm dương, Hoàng Nam cũng chẳng biết mình bị sao, rõ ràng đây chính là điều muốn nhất. Ngay từ đầu, chỉ muốn một người bình thường giờ đây, trải qua nhiều chuyện khiến có cái khác về thế giới tâm linh này. Anh có chút không nỡ tự bỏ nó….
Hồ Trân nghe thì đặt bút vẽ cho một lá bùa hộ mệnh rồi ấn lên đó, dặn luôn mang theo bên người, lúc nguy cấp có thể cứu một mạng.
“Thưa , có điều này…. Thật ra con muốn hỏi, tại sao bác sĩ chỉ là chết lâm sàng rồi tỉnh lại con đi coi ở đâu cũng sổ tử đã có tên con rồi. Ý con là tên thật của con.”
Bà một lát rồi : “Đợi thời cơ chín mùi rồi con cũng sẽ biết thôi.”
“Hai đứa về nghỉ ngơi đi, Nam, nghe lời , nghỉ việc đi. Làm ở đâu cũng trừ chỗ đó ra.”
Thú thật cũng không có ý định bảo vệ nữa mà, dù sao số tiền mà đầu tư khởi nghiệp với cũng bắt đầu sinh lợi nhuận khủng rồi. Anh gật đầu đồng ý với Hồ Trân rồi xin phép về phòng trước.
Đêm hôm đó, Hà Ảnh loay hoay mãi vẫn không ngủ , quay qua thì thấy Tĩnh Điềm đã ngủ từ lúc nào rồi. Lúc nãy mẹ gọi lại để dọn phòng thờ với mẹ, thực ra là dặn dò .
“Con quen thằng Nam lâu chưa?”
“Được 1 tuần ạ.”
“Ừm, Ảnh này, thằng bé nó tốt thật gia đình nó thì không, sẽ khổ đấy.”
Lại thêm một người hiểu lầm rồi…
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ.” Nói rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Mẹ Trân nghe xong cũng không có biểu cảm gì nhiều mà chỉ : “Ngài sắp xếp cũng có cái lý của ngài, con cứ thuận theo tự nhiên là , nhớ cách xa con bé Hạ kia ra đấy.”
Thậm chí trước khi đi còn dặn “nhớ đừng dài tay, con không có khả năng đó đâu.”
Bạn thấy sao?