Con Gái Tôi Là [...] – Chương 7

Triệu Xuyên hoàn toàn không quan tâm, sai người phục vụ mang đồ uống tới cho bọn họ như sai khiến người hầu.

 

Khi Lý Uyển thấy Triệu Xuyên ở khoảng cách gần, mặt mày tối sầm lại, xém chút ngất đi. Cô ta không khống chế tâm , chỉ vào cậu ta rồi hét to:

“Lâm Phi, CMN mở to mắt của ra mà xem, loại người này có thể mang lại hạnh phúc cho Nam Nam ư?”

 

“Cô mắng Phi Phi cái gì?”

 

Chồng tôi xuất hiện, đứng chắn trước mặt tôi, một người từ trước đến nay luôn trầm ổn, kiềm chế mà lại tức giận chỉ vào mũi Lý Uyển mà mắng:

“Cô lập tức cút khỏi nơi này cho tôi, nơi này không chào đón !”

“Học trưởng, em…” Lý Uyển vô cùng đau lòng, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước.

 

Nhưng chồng tôi chỉ với vẻ mặt lạnh nhạt: “Ra ngoài ngay.”

 

Lúc này, toàn bộ khách mời gần như đã có mặt tại đây. Mọi người, tôi, tôi sửng sốt, đều đồng lòng cho rằng tôi là một người phụ nữ độc ác, còn chồng tôi là một người đàn ông không biết đúng sai.

 

Một người trực tiếp kéo con tôi lại, lớn tiếng :

“Nam Nam, hôm nay chúng ta đều có mặt ở đây, con có thể mạnh dạn ra!”

 

“Con có thích tên lưu manh kia hay không? Con có muốn ở bên hắn ta hay không?”

 

“Cô không tin, chúng ta nhiều người như , cha mẹ con còn có thể ép buộc con.”

Nhiều người nhao nhao hưởng ứng, còn có không ít người lấy điện thoại ra quay lại để bằng chứng. 

Nhưng mọi người đều không thể ngờ đến một chuyện. 

Con tôi đột nhiên đẩy tay người ra, lảo đảo mấy bước rồi ngồi xổm xuống trên mặt đất mà nôn khan một trận.

 

Triệu Xuyên thấy thế cũng vội vàng chạy tới, từ trong túi lấy ra một viên kẹo đút cho nó, không cẩn thận :

“Ăn đi, yên tâm, cái này là chua.”

 

Con tôi vội vàng lột kẹo ra bỏ vào miệng, một lát sau mới thở dài hài lòng. Miệng còn lẩm bẩm:

“Chuẩn bị nhiều thêm một chút đi, gần đây em phản ứng rất dữ dội.”

 

Ngay lúc này, dường như mọi người mới ý thức ra điều gì đó, đồng loạt hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ đột nhiên hiểu, vì sao tôi lại muốn tổ chức hôn ước cho con . Chỉ sợ người đau khổ nhất lúc này không phải nó mà chính là tôi.

 

9.

Con tôi sau khi ngậm kẹo lại lấy tay che miệng muốn nôn, lúc này tôi vô cùng đau lòng mà bước tới hỏi nó:

“Con , con cho mẹ nghe, hai đứa có phải đã sớm chuyện đó, con thậm chí đã mang thai con của cậu ta…”

 

Tròng mắt nó láo liêng, theo bản năng muốn phủ nhận, Triệu Xuyên lại cố muốn chọc tức tôi, cậu ta lạnh :

“Đúng , hai chúng tôi đã ngủ với nhau, ấy cũng đã mang thai, sao?”

 

“Cô ấy là dù có chết cũng muốn bên cạnh tôi, bà có thể gì?”

 

“Tôi để bà ngăn cản chuyện của chúng tôi là muốn cho bà tức điên lên!”

 

Sau khi cậu ta ra những câu này, tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm.

“Đồ khốn nạn!” Tôi giả vờ suy sụp, lùi lại vài bước rồi ngã vào lòng chồng tôi mà khóc.

Mà trong đại sảnh lập tức bùng nổ.

Trong lúc nhất thời, “chưa đủ tuổi nếm trái cấm”, “không biết liêm sỉ”, “kẻ dối”, “không bằng vật” đều dành cho bọn họ. 

Những từ ngữ ô uế, tệ từng dùng để về tôi bây giờ trả hết lại cho bọn họ. Thậm chí, có vài người hàng xóm còn bắt đầu hoài nghi về những gì con tôi từng , bọn họ nghĩ rằng:

“Có thể ra loại chuyện này để vu khống cho mẹ của mình thì những lời từ miệng nó ra không có một từ là thật, những năm qua e là chúng ta đều đã trách oan Lâm Phi.”

 

Chồng tôi kinh ngạc đứng đó chứng kiến hết thảy, sửng sốt một hồi lâu, sau khi kịp phản ứng lại muốn xông lên tẩn cho Triệu Xuyên một trận liền bị tôi gắt gao giữ chặt lại.

 

Mà Lý Uyển, đột nhiên nhào về phía con tôi, cưỡng ép lôi kéo nó chạy ra bên ngoài. Triệu Xuyên muốn cản lại, ta giống như bị ma nhập gào thét điên cuồng, khiến cho tất cả mọi người đều bị dọa sợ. Con tôi đối với sức mạnh đột ngột của ta cũng không có sức để phản kháng, chỉ có thể cắn lấy tay của ta, Lý Uyển dường như không cảm giác đau đớn.

 

Nhìn bóng lưng của hai người họ, tôi như có điều suy nghĩ. Bỗng nhiên cảm thấy, hai người họ ngoài ý muốn lại có chút giống nhau.

Cẩn thận nhớ lại thì quả thật rất giống, hai người đều có đôi mắt phượng dài hẹp và đôi môi dày. Không giống tôi và chồng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...