6.
Trưa hôm đó, khi tôi vừa bước chân ra khỏi công ty thì bất ngờ thấy chồng tôi đang ở bên ngoài. Tay ấy vẫn còn đang xách hành lý, hiển nhiên là vừa mới trở về sau một chuyển đi dài.
“Sao lại đến đây?” – Tôi bước tới hỏi.
Tâm trạng ấy có vẻ không tốt lắm, đưa cho tôi một túi hạt dẻ nóng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
“Phi Phi sao em lại đồng ý để con mình đính hôn với Triệu Xuyên? Chẳng phải em luôn phản đối hai đứa đến với nhau sao? Em thừa biết Triệu Xuyên là người như thế nào mà?”
Tôi không trực tiếp trả lời câu hỏi của ấy mà hỏi lại:
“Sao lại biết những chuyện này?”
Con tôi chắc chắn sẽ không cho ấy biết vì nó sợ sẽ bị phản đối. Vậy nên nếu ấy biết chuyện này thì chắc chắn phải có người khác đã cho ấy biết. Quả nhiên vừa dứt lời thì Lý Uyển từ bên cạnh đi ra. Cô ta thở dài rồi :
“Lâm Phi, không phải tôi chị, có người mẹ nào lại đẩy con mình vào hố lửa chứ?”
“Bọn trẻ nhau cho vui thì không đi, kết hôn sao lại có thể tìm 1 người như ?”
“Học trưởng, cũng cho chị ta hiểu đi, nếu để những người xung quanh biết chuyện này thì sẽ nghĩ như thế nào? Như chẳng phải là sẽ hủy hoại cả đời của con bé sao?”
Lý Uyển muốn nắm lấy cánh tay chồng tôi bị ấy tránh .
Anh ấy bước tới giúp tôi cầm lấy túi, đưa lưng về phía Lý Uyển :
“Đây là việc riêng của nhà chúng tôi, cảm ơn đã thông báo cho tôi biết, những việc còn lại tôi sẽ cùng vợ tôi về nhà bàn bạc lại.”
Lý Uyển muốn buộc tội tôi lại bị chồng tôi dội cho một gáo nước lạnh. Bàn tay đang đưa ra của ta cứng đờ ở đó, ánh mắt dần trở nên âm u hơn.
Mà chồng tôi vẫn bộ dáng như cũ đi tới ôm vai tôi, giọng điệu dịu dàng :
“Anh biết thời gian qua em đã rất mệt lòng vì chuyện của con , nhất thời tức giận nên có những quyết định sai lầm. Khoảng thời gian này đã rất nỗ lực việc, ông chủ quyết định thăng chức, tăng lương cho . Em là một người mẹ tốt, về sau sinh hoạt phí của con em không cần bận tâm nữa.”
Anh ấy với giọng điệu như đang dỗ dành con nít:
“Ngoan, chúng ta cùng về nhà chuyện, ai khi dễ em thì cho biết, giúp em xả giận.”
Uất ức đã tích tụ trong lòng tôi những ngày qua đều vì câu này của chồng mà bộc phát, hốc mắt đau sót, rất muốn tựa vào trên vai ấy mà khóc rống một trận.
Anh ấy chỉ biết con mình ngỗ nghịch, lại thật sự không nghĩ tới tôi đã bị nó chết một lần. Hiện tại nếu kể hết mọi chuyện cho ấy nghe, e là chính ấy cũng không tin tưởng, không sao tôi nhất định sẽ tìm cơ hội để cho ấy biết hết chân tướng.
Mắt thấy chồng tôi kéo tôi rời đi, Lý Uyển gấp gáp muốn ngăn tôi lại để chuyện. Tôi không khỏi ta một cái, châm chọc :
“Lý Uyển, đối với chuyện của con tôi luôn để tâm như thế người khác không biết lại nghĩ mới là mẹ ruột của con bé. Nếu đã như , chi bằng đồ cưới của nó cũng lo liệu luôn đi.”
Không biết tôi đã gì chạm đến điểm nhạy cảm của ta, ánh mắt của Lý Uyển lóe lên tia hoảng hốt. Cô ta lẩm bẩm:
“Chị đang gì chứ, tôi đã chứng kiến con bé lớn lên từ nhỏ rồi trưởng thành, tự nhiên là thấy đau lòng cho nó.”
Tôi phớt lờ ta và dắt tay chồng cùng trở về.
…
Ngày hôm đó sau khi trở về nhà, tôi chỉ với chồng một câu:
“Anh thường xuyên đi ra ngoài công tác, cũng không biết em ở nhà đã trải qua những gì. Hôm nay nếu dám ngăn cản em, thì chúng ta cũng không cần sống chung nữa.”
Anh ấy bị tôi dọa cho sợ hãi. Nhìn thấy thái độ vô cùng kiên quyết của tôi, cuối cùng chỉ thở dài :
“Anh cưới em thì em mới chính là người quan trọng nhất đối với . Về phần chuyện của con , nếu con bé đã lựa chọn như thì cứ để nó theo những gì nó muốn đi.”
Bạn thấy sao?