Con Gái Tôi Là [...] – Chương 1

Con của tôi là một kẻ dối. Khi còn bé, nó không cẩn thận bị ngã đập phải cánh tay, nó lại là do bị mẹ véo, mẹ chồng tôi đã rất tức giận với tôi. 

Sau khi lớn lên, nó luôn trốn học và với giáo viên chủ nhiệm rằng ở nhà rất ngột ngạt cho nó bị trầm cảm.

Về sau nó cùng với một tên lưu manh sớm.
Tôi đã lén đi theo nó lên sân thượng, nơi hai đứa hẹn hò và trong một lần tranh chấp cùng tên lưu manh tôi đã bị đẩy ngã xuống từ sân thượng. 

Tôi chế/t ngay tại chỗ, phản ứng đầu tiên của con tôi lại là quay video lại và khóc rằng: “Mẹ, tại sao mẹ lại nhảy xuống chứ!”

Khi mở mắt ra một lần nữa, tôi đã trở về thời điểm năm cuối trung học của con tôi, khi đó nó đã lấy cái chế/t ra đe dọa để muốn cùng tên lưu manh đó cao chạy xa bay.

Tôi dứt khoát giúp nó thu dọn đồ đạc: “Đi đi con , mẹ ủng hộ con tự do đương.”

1.

“Mẹ, nếu mẹ không đồng ý, hôm nay con sẽ tự vẫn, sẽ chế/t ngay ở đây để mẹ tự dọn xác.”

Tôi vừa mở mắt ra liền thấy một màn này, con tôi đang cầm một con da/o kề sát cổ hướng về phía tôi kêu gào thảm thiết.

Nhưng tôi biết chắc chắn,  căn bản là nó chả có gan t/ự sát, chỉ là để ép tôi phục tùng, buộc tôi phải nhượng bộ nhiều hơn.

 

Kiếp trước tôi đã bị dọa đến mức phải quỳ xuống khuyên nhủ nó đừng điều ngu ngốc. Đến cuối cùng, đành nuốt nước mắt ngậm ngùi đồng ý chuyện của hai đứa nó, và vì để nó không bỏ nhà đi cùng tên đó tôi còn đáp ứng mỗi tháng cho nó hai vạn.

 

Nhưng tiề/n lương của tôi cùng chồng khi đó cộng lại cũng chỉ 1 vạn rưỡi, vì để gom đủ 2 vạn đưa cho nó, mỗi ngày tôi đều ở lại công ty tăng ca đến khuya, cả người đều trong trạng thái thất thần, hoảng hốt. Mà nó lại cầm những đồng tiền chúng tôi cực khổ kiếm đó để đi nuôi tên lưu manh kia, còn huênh hoang mà

“Rõ ràng bà già đó có rất nhiều tiền, em phải cho bà ta phun hết tiền ra cho bằng .”

 

Nghĩ tới những chuyện này, tôi siết chặt nắm , xoay người đi ra khỏi căn phòng.

"Bà già chết tiệt, bà có gọi cho ba cũng vô ích thôi!”

 

Nó tưởng rằng mình đã đạt mục đích một lần nữa, đập mạnh con dao “cốp” một cái xuống mặt bàn, lại ném mấy tách trà để giải tỏa cơn tức giận rồi theo tôi vào phòng ngủ:

“Cho dù bà có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không…”

 

Những lời chưa kịp cũng im bặt ngay sau khi nó hoàn toàn bước vào căn phòng.

Giây tiếp theo, một giọng mang âm hưởng quãng tám vang lên: “Bà đang cái gì hả?”

 

Trước ánh mắt sửng sốt của con nhỏ, tôi thu dọn vali thật gọn gàng rồi đặt trước mặt nó: “Đi đi con , mẹ ủng hộ con tự do đương.”

 

Nếu nó đã muốn cùng tên lưu manh đó ở cùng một chỗ như thì tôi sẽ sẵn lòng thành toàn. Dù sao thì bây giờ nó cũng thấy cuộc sống với tên đó tốt đẹp như , sau khi có con thì sao chứ?

 

2.

Quả thực nó chẳng hề nghĩ tới tôi sẽ như , trợn tròn mắt không thể tin mà tôi. Thấy nó vẫn còn bất đứng ở đó, tôi lại đẩy chiếc vali về phía nó nhắc nhở: 

“Nếu bây giờ con không đi trời sẽ tối đó, những đồ còn lại mẹ sẽ gửi cho con sau.” 

 

“Bà già…bà…” Cô con của tôi dùng cái chỉ số IQ dưới 80 của nó suy nghĩ một lúc rồi lại hừ lạnh một tiếng mà : “Hừ, vì không để cho tôi tự sá/t, bà đều đồng ý mọi chuyện của tôi và Triệu Xuyên?”

 

ra bộ dáng từ bi, vẫy vẫy tay, với tôi: 

“Thôi quên đi, tôi hiểu bây giờ tuổi bà đã cao, muốn ở gần con cái nên không nỡ rời xa tôi. Như , tôi sẽ không bỏ đi nữa, từ giờ về sau bà không phép can thiệp vào chuyện của tôi, đồng thời mỗi tháng bà phải chuyển 2 vạn vào tài khoản của tôi, bà cũng không cần quan tâm tôi dùng nó vào việc gì và dùng như thế nào.”

 

Ngay lúc này, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy thật sự rất buồn. 

 

Kể từ khi con chào đời, chúng tôi đối với nó vô cùng thương , ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã. Thế điều chúng tôi không thể ngờ tới đó là, từ nhỏ nó đã quen thói dối, tìm đủ mọi lý do để vòi tiền. Mỗi lần đưa nó về nhà mẹ đẻ, mẹ tôi lại phát hiện trong ví bà thiếu mất vài đồng. Lúc đó chồng tôi đã muốn đánh một trận thật đau để nó nhớ lâu. Nhưng tôi lại nghĩ rằng điều này là do chúng tôi chưa cho con bé cảm giác an toàn. Trẻ nhỏ cũng phải có tiền tiêu.

 

Những năm này, tôi dốc hết toàn lực để lo cho nó có điều kiện tốt nhất, thứ những đứa trẻ khác có thì nó cũng sẽ không thiếu. Kết quả thì sao, tôi vì nó mà bỏ cả tính mạng, còn nó thì quay video giả mạo bằng chứng, thông qua phát sóng trực tiếp để kiếm tiền.

 

“Con nhầm rồi.” Tôi thở dài lắc đầu, vỗ bờ vai con .

“Mẹ lớn tuổi rồi, không quản con cũng không nghĩ sẽ quản con. Từ hôm nay trở đi, trường học con muốn đến thì đến, đương với ai không qua trọng, cái nhà này nếu con đã muốn bỏ đi thì cứ đi.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...